Tiểu Thư Bút Máy Và Cậu Chủ Bút Chì

chương 21

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

.. Hôm nay là ngày Tổng kết cuối kì I, ngày cuối cùng trong năm cũ tụi nó tới trường, và sau đó là một kì nghĩ lễ Tết khá dài...

lần đầu tiên nó + Song chi mặc những bộ áo dài trắng tinh khôi, thướt tha, mang nắng đến những nơi tụi nó đi qua... Còn hắn và cả Minhminh bảnh trai trong áo sơ mi trắng mang cà vạt và đi cùng quần tây đơn giản, lãng tử qua từng bước chân di chuyển...

-HEY...(nó ngoắc tay ra hiệu cho tụi hắn) nhưng sao có thể bỏ sót Ah Vĩ, Ah Đăng và Anh Hạo Nhiên + với con nhỏ lạ hoắc cũng góp mặt ở đây...

-Aiza.. Xã mặc áo dài đẹp quá đi...(MQ suýt chảy nước miếng khen TC)

-Trật tự...(Tc đấm cậu bụp cái đau điếng)

-đúng...(Xc cũng không kém khi đang bị ánh mắt của Mt cứ nhìn chằm chằm vào mình, đỏ cả mặt)

-thôi nào mấy anh chị, cho tôi xin, thể hiện quá đấy cơ...(Khôi Vỉ anh họ nó lên tiếng cười mỉm)

-hihi.., Dạ!(tụi SongMinh hơi bị biết nghe lời đếy nha)

-Anh , ai vậy?(nó đá mắt qua phía cô nương cũng xinh xắn đđếy đang đứng cạnh ah Đăng với Hạo Nhiên)

-À... Hìhi... Ehem.. Giới thiệu với mấy đứa... Đây là vợ tương lai của Ah Đăng đẹp trai nhà ta tên Phương Nhi(Vĩ tươi hơn một chút hắng giọng chỉ về phía con nhỏ tóc ngang vai xoăn xoăn)... Còn đây là Xã nhà Ah Hạo Nhiên tên Kiều My...(tiếp Vĩ chỉ tay về phía nhỏ tóc dài ngang lưng màu hung đỏ)

;%-Ồh... (tất cả tụi nó đều mắt tròn xoe ngạc nhiên)

-nhất anh rồi nghe... chị xinh lắm đấy...(nó nháy mắt giả bộ nói nhỏ với Đăng và HaọNhiên)

-kg... Kg phải... E đừng có hiểu nhầm... cô ta kg liên quan mật thiết gì với anh hết...(Đăng với HN hấp tấp, gạt phăng tay con nhỏ ra liên hồi xua xua tay lắp bắp biện minh như làm việc có lỗi với người yêu vậy)

làm hắn khẽ cau mày, còn Vĩ thì bụm miệng cười, SongMinh thì kg hiểu gì mà phì cười, còn nhỏ giật cả mình sau một hồi lặng im đứng chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Hắn và ké một chút MinhMinh...

-hihi... Anh làm mấy chị ý buồn kìa!(nó thì vẫn cứ bình thản chọc)

-KỆ CỔ...(lần đồng thanh cùng sắc thái của ảnh hơi bị khó chịu)

-thôi, vào hội trường đi kìa, ngồi đó mà chọc nhau nữa (Vĩ vuốt ngược trận cười của mình, để dàn xếp)

-hihaha... Đúng.... Đúng rồi đấy...(SongMinh)

nguyên một dàn trai xinh gái đẹp kéo nhau vào hội trường ồn ào phía trong.

-Ê, tiểu Hi nghỉ tết, ba mẹ kêu tụi tao với Minhminh đi qua Úc ăn tết với ông bà nội kìa mày..(Tc ủ rũ nói)

...tách...-Hay, đi mua quà tao nha!(nó hứng thú)

-Cái con này, mày dám giống ba mẹ ta vậy hả?(Xt nạt)

-ơ... Được đi chơi mà xướng thế còn gì...(nó)

-con khỉ, cóc nói với mày nữa!(Tc giận rỗi)

-ơhơ.....

____phút sau ____

thầy hiệu trưởng đang đọc diễn văn, mà nó ngoáp lên ngoáp xuống cả chục lần rồi í...

-Ê... “ngoáp” Trèo rào đi...(nó ngáp ngủ, ngoắc Tụi SongMinh và hắn cũng đang k khắc gì nó)

-Đi...(Sinhminh, hắn)

nói rồi, tụi nó len lén lách đi ra phía cửa sau.

...trên đường đi...

-Ê, nghỉ xong mất cả tuần nữa mới tới tết, mà tao với Minhminh đi Úc rồi, Khang thì qua Nhật vẽ nốt tập Anime r,... Vậy còn mày tính sao? Ngồi nhà kg vầy hả?(Xc hỏi nó)

-Ờ... Tao cũng chưa biết nữa, chắc thế k thì tao đi shopping, làm từ thiện, đi khảo sát mấy bar, du lịch, đi ch...(nó chưa nói hết thì Tc cắt ngang) Minhminh thiô nhăn nhó biết quá rõ cái kế hoạch dự bị của nó, hắn thì cười tủm tỉm

-thôi thôi, tao tao biết kế hoạch của mày rồi,,đừng kể nữa sáng mai cũng chưa hết đâu....

-Hihi...(nó cười tươi chăm chú cột tà áo dài, vì sắp tới tường rồi)

-hay Tiểu Hi đi qua Nhật chơi với thằng Khang nè...(Mt gợi ý)

...cốp...-mày nghĩ sao bả đi cùng mà ta làm việc được á...(hắn cốc đầu cậu)

-... Sùy, tui thèm chắc...(nó rùng mình nghỉ lại cảnh hôm nó ở nhờ nhà hắn)

-thèm cũng cho đi á.. Mơ à!(hắn)

-có quỳ xuống van xin tôi, có chắc là tôi đã đi kg mà cần phải mơ á... Xùy!(nó)

-ơìhơi... Mặt tôi mà thèm vào mà van xin cô á... Cô có bị sốt kg? Hay chưa uống thuốc!(hắn kênh kiệu sờ chán nó)

-Cậu... Xùy, kg thèm nói nữa, tôi nghe điện thoại...(nó liếc xéo hắn, tạm dừng cãi vã vì điện thoại nó rung)

.....=====.....

-Dạ, con nghe nè mẹ!(là mẹ nó gọi)

-“....”

-dạ, vâng... Ai bắt nạt mẹ hả hay sao mà giọng mẹ nghhe như vừa khóc vậy thí..(nó chọc mẹ nó)

-“....”

-Dạ vâng, con xin lỗi, chút nữa con về...(mẹ bỗng nạt nó, làm mặt nó bí xị)

-...tút...tút...tút...

sao hôm nay mẹ nó nói chuyện lạ lắm, nó cau này hơi khó chịu vì lần đầu tiên mẹ nó nói nó như vậy.

-sao... Sao thế?(Mq hỏi)

-mẹ kêu xong việc trên trường thì nhớ về nhà sớm!

-việc gì... Mà nghe có vẻ bí ẩn vệy trời!(Mt)

-tui chịu á... Thôi cứ đi chơ đã đi...

.

.

.

.

.

.

...................

_____trời sập tối nó mới về, tụi Songminh và Hắn ngay ngày mai sẽ đi, nó cũng đã lên sẵn kế hoạch tác chiến của mình rồi _____

-Mẹ... Ơi con về rồi!(đá chân sáo vào nhà, hí hửng ôm tập giấy khen với học bổng vào nhà)

hơi khựng lại, không khí nhà nó hôm nay hơi ngột ngạt ngay từ khi mới mở cổng, nhà lại đông người nữa, mẹ nó cũng kg thấy đứng ngoài cửa chờ nó về như mọi bữa.

-Mẹ...(nó bỏ đôi giày ra đi vào nhà, thì trong nhà cũng khá đông, lại toàn là người nó quen biết, nhưng mặt ai cũng u buồn nhìn nó) nào là mẹ nó, ba nó anh nó ở bên Pháp cũng về, gia đình nhà anh Khôi Vĩ và có cả anh nữa, Gia đình nhà Bé Dung E của mẹ...

-Nhược Hi... Con vào đây!(Mẹ nó nước mắt lưng tròng kg chút cảm xúc nhìn nó)

-dạ... Nó ôm tập giấy khen với học bổng tiến về phía trước mọi người)

-Ba có chuyện muốn nói với con!...

-Dạ...(nó khó hiểu)

-từ giờ trở đi, con sẽ không phải học theo những nguyên tắc khuôn khổ của gia đình ta nữa, con sẽ được tự do với gia đình mới của con...

-là...là sao hả ba... Con kg hiểu!

-đây...(ba nó đưa cho nó tờ giấy xét nghiệm ADN) sự việc ba mẹ cũng vừa mới phát hiện ra, cách đây năm mẹ con sinh con ở thị trấn ngoài ngoại ô, do bệnh viện còn kém, và cùng lúc đó bà Phạm Xuân Kim cũng sinh một đứa con gái đầu lòng ở đó, vì bé quá giống nhau nên bệnh viện đã sơ xuất khi đem bé vào lồng kính, gắn mác tên bị nhầm lẫn, và chính xác là con là con gái của bà Kim và đứa con gái đáng thương của ba đã sống năm ở nơi không thuộc về mình...(ba nó kể một lèo, ngắt quãng, trực rớt nước mắt)

-... Bụp... Roẹt roẹt...(tập giấy khen của nó và cả học bổng học sinh suất sắc toàn trường cũng bị rơi xuống sàn nhà, nước mắt nó rơi làm nhòe mọi vật) làm tất cả mọi người ở đó ai cũng rất quý mến nó kg cầm nổi nước mắt, đôi chân nó khụy xuống, may mà Vĩ đã đỡ được nó.

-ba mẹ xin lỗi, nhưng tin chắc khi biết được sự thật con sẽ muốn quay về bên gia đình con...(ba nó)

-... Anh,chị tôi nghĩ anh,chị nên để con bé ở lại đây với anh chị, dù sao nó cũng do một bàn tay chị nuôi lớn...(mẹ ah Vĩ quẹt ngang nước mắt)

-đúng rồi đấy, tôi.. Tôi cũng nghĩ nên để con bé lại...(kéo theo là sự đồng tình của tất cả mọi người)

-kg... Con kg đồng ý... Nếu có con thì kg có cô ta!(một con nhỏ đang mang trên mình bộ đồ của nó chảnh chọe nói vọng từ phía cầu thang)

-Bảo An...(mẹ nó)

-con kg biết đâu mẹ... Con kg muốn nhà của mình mà để người lạ ở cùng, mẹ ạ!(nhỏ nũng nịu ôm lấy tay mẹ nó)

-Bảo An...(Vĩ đang ôm nó vào lòng khó chịu quát nhỏ vì lời nói hỗn xược của nhỏ)

-ơ... Ah vĩ, anh là Anh e hay anh của con nhỏ quê mùa này vậy chứ...(nhỏ dưng dưng, ôm lếy tay anh kéo phăng ra khỏi người nó)

-Trật Tự...(Vĩ quát giựt phăng tay nhỏ ra)

-vĩ sao lớn tiếng với e thế con...(ba Vĩ nói có vẻ kg hài lòng với con nhỏ Bảo An cho lắm)

-Nhược Hi à mẹ xin lỗi, nhưng con gái đáng thương kia của mẹ nó... (mẹ nó đứng dậy đi về phía nó, thật sự thì nó là con gái cưng của mẹ nó)

còn anh nó, nhìn là biết kg ưa con e ruột của mình cho lắm, nên ngay từ khi nhỏ bước xuống anh đã đi ra ngoài cũng là để che đi những giọt nước mắt vì nó, anh nó tự trách mình sao lần này lại không che chở được cho con em gái bé bỏng kia của mình được chứ, anh thật là vô dụng mà...

-thôi, cô ạ! Con muốn xin cô, cho tiểu Hi về nhà cháu ở? Nó lớn rồi tự nuôi mình được rồi, nếu kg con sẽ nuôi em, cô kg cần bận tâm đâu!(Vĩ nói mà làm cho lòng ai cũng có chút nhẹ nhõm đồng tình)

-Cô...(mẹ nó kg nói nổi vì nước mắt đang lăn xuống vì thương nó)

-... Mẹ, Bảo An sẽ ở nhà mình, còn Tiểu Hi con sẽ đưa nó cùng sang Pháp, nó sẽ là e con mãi mãi con kg thể để e con phưu bạc bên ngoài được... Con xin ba mẹ đấy...(anh nó tên Nguyễn Hoàng Trọng Nghĩa tuổi, đẹp thì khỏi nói mắt hơi đỏ vì vừa khóc)

-... Ba, mẹ anh , anh con cảm ơn mọi người nhiều lắm...(nó quẹt ngang nước mắt đứng dậy)

-ba mẹ, con cảm ơn ba mẹ đã nuôi con khôn lớn suốt năm, yêu thương con, đùm bọc con, con hạnh phúc lắm... Nhiều khi con nhìn Anh bị gì đánh đòn, con từng thấy mình thật may mắn khi là con của ba mẹ, k bao giờ bị ăn đòn hết... Hihi... Công ơn,con mang nợ ba mẹ nhiều lắm, cả đời này con cũng kg thể trả hết được... Nhưng con có điều muốn nói với ba mẹ trước khi con kg còn là thành viên trong gia đình nữa,,thì ba mẹ nhớ sống tốt nha, còn ba ý đi công tác ót thôi, mẹ ở nhà một mình buồn lắm đấy...

-Anh , năm e đi học dưới sự bảo vệ của anh vĩ đại, nhiều lần em thoát bầm dập là nhờ có anh í.,chắc anh còn nhớ... Mà anh nhớ lấy vợ sơm sớm để ba mẹ có cháu ẵm đếy...

-anh , người aanh thứ vĩ đại nhất của e, anh là người hiểu e nhất, anh luôn quan tâm e hết mức luôn ý... E thương aanh nhiều lắm đấy...

-... E cũng cảm ơn anh cảm ơn anh , đã đồng ý chứa chất e sau khi e đi khỏi đây, nhưng... Em phải về với mẹ đang ốm của em, với đứa em trai nhỏ của e, họ cần e lúc này lắm... Con cũng xin phép ba mẹ cho con lên phòng dọn đồ... Tối nay con sẽ đi...

...nước mắt nó kg khỏi ngừng rơi, đôi mắt to tròn ngày nào đang ướt lệ mà đôi môi vẫn phải nở nụ cười chua xót....

-Tiểu... Tiểu Hi...(Ai nước mắt cũng dàn rụa nhìn nó lượm lại tập giấy khen đang ướt nhèm bởi nước mắt)

-còn cô Bảo an gì đó, tôi mong cô hãy sống tốt với ba mẹ và anh tôi, cả những người đã từng là dòng họ của tôi,... Cô sống sao, nửa đêm đừng về xin tiền mẹ tôi...(nó mắt sắc lịm nhìn nó nói)

-ơ... Tôi... Tôi....

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio