đôi chân nó đổ sụp xuống ngay sau khi khép lại cánh cửa, mọi vật nhạt nhòa theo dòng nước mắt, căn phòng rộng lớn độc một màu xám tro, / căn phòng đều là do nó lếy tiền của mình để sắm, còn lại là đồ của anh , anh và ba mẹ mua tặng nó...
trước mặt nó là tủ đồ tầng kéo dài cả một bức tường, tủ kính mắt đủ kiểu rộng,...v...v...
nhưng tất cả chẳng diễn ra lâu, quẹt ngang dòng nước mắt mãi kg khô của mình, đứng dậy kéo vali ra thu dọn những thứ vốn thuộc về nó...
... Bộp...
một quyển sổ tay, đang thu dọn sách vở thì rơi xuống và bay ra một tấm hình nho nhỏ, của gia đình nó, chụp khi cả gia đình đang đi du lịch ở Nhật mùa hoa anh đào đang nở rực,... Đôi mắt mẹ long lanh nụ cười đôn hậu dắt tay anh đi giữa bên Hàng anh đào đang nở kín hoa và hàng nghìn cánh hoa rơi theo gió, bên cạnh là ba đang ẵm nó, bỏ đi cái chững chạc cái trang nghiêm trước ống kính mà thơm má nó,.. Nước mắt sao lại rơi hoài vậy chứ.
còn đâu những năm tháng gia đình nó ấm cúm bên nhau, cùng nhau đi du lịch như vậy nữa cơ chứ...
nó nhét vội tấm hình vô túi áo, xếp nhanh những cuốn sách còn lại...
.
.
.
-cô gì đó ơi nhanh lên, dơ bẩn phòng tôi quá đi...(Bảo an chảnh chọe nói vọng lên)
-BẢO An...(anh nó quát nhỏ)
còn mọi người khinh khỉnh chẳng thiết để ý đến lời nhỏ nói... Dù sao trong họ cũng chị có một mình nó là cháu gái.
...phút sau....
vẫn mặc nguyên bộ áo dài, nó chỉ cột gọn tóc và keo theo sau là valy đi xuống lầu.
-Để anh...(anh và anh chạy lên giúp nó mang đồ)trông nó bây giờ mới đáng thương và cần sự bảo bọc hơn lúc nào hết.
-Tiểu Hi con ngồi xuống đây ăn đã, cả ngày nay con mệt mỏi lắm rồi,..(Ba nó mắt đỏ ngàù)
-Ba nói đúng đấy, kg bệnh dạ dày của con lại tái phát mất!(mẹ nó dưng dưng cầm lấy tay nó)
-đúng đấy tiểuHi con ăn đi rồi, Gì kêu Anh với anh chở con đi!(mẹ anh )
-Hihi... Dạ, con cảm ơn ạ! Trời cũng tối rồi, mẹ ruột của con nằm bệnh ở nhà và cả em nhỏ của con nữa, chắc nó đói rồi, con phải đi về với họ! Con xin phép ba mẹ...(nó quẹt nước mắt,cố cười nói)
-con... Con... Biết mẹ và em ruột con sao?(mẹ nó sót càng sót hơn vì gia đình ruột của nó rất khó khăn)
-dạ, có một lần con cứu em suýt bị xe đâm vì chị bé bỏ bé ở đó rồi đi đâu mất,... Còn một lần con thấy em co ro bán vé số bên vỉa hè, vì chị bé dặn đi bán vé số mua thuốc cho mẹ,còn chị của em bận đi có việc với nhóm bạn ạ... Hì! Bé đáng thương lắm mẹ à...(nó nở nụ cười có vẻ thương cảm cho em trai của mình)
-...Tiểu Hi..(cả nhà ai cũng một lần nữa rơi nước mắt và ánh nhìn kg thiện cảm về phía BA đang xanh mặt, vì nhỏ là chị của bé như lời nó kể)
-... Mẹ....
rồi nó ôm chặt lấy mẹ nó lần cuối, nức nở một lần cuối trong lòng mẹ, lần cuối được gọi là mẹ, lần cuối được mẹ ôm ấp trong lòng...
-mẹ ơi, ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe, ăn uống đủ bữa nha, ngủ đúng giờ đó, mẹ đừng thức khuya nha, kg có con dục mẹ đi ngủ nữa, thì mẹ phải đi ngủ đúng giờ đấy, con đã nhờ ba thay con rồi, bệnh huyết áp của mẹ hay dễ tái phát lắm đấy...(nó thủ thỉ trên dòng nước mắt với mẹ nó)
-.. Mẹ...mẹ... Yêu con!(mẹ nó xiết chặt lấy nó)
-...
-...Ba...(nó nức nở như trẻ con ào vào lòng ba)
-... Tiêu Hi nhỏ...(ba nó đã kg cầm nổi nước mắt ôm lấy nó)
-ba giữ gìn sức khỏe, nhiều lần con lỡ cãi lời ba, con xin lỗi,... Nhưng ba vẫn cho con gọi ba là ba một lần nữa nha, con yêu ba, ba chăm sóc mẹ giúp con nha,... Con vừa mới thay lại tủ rượu thuốc hôm bữa con làm xong cho ba rồi đấy...(nó thì thầm trong lồng ngực vững chắc, nơi mà cho nó dựa vào nũng nịu suốt năm)
-... Nhược Hi...(ba nó cũng như mẹ xiết chặt nó như vật báu mà mắt dưng dưng)
mọi người không ai cầm nổi nước mắt, chỉ trừ anh và anh của nó mang valy ra ngoài trước, cũng lấy cớ để kg phải ngồi đó mà nhìn mặt BA chảnh chọe, cũng kg muốn quặn thắt lòng nhìn nó khóc...
-.....(chưa đầy phút nó đã rời khỏi lòng ba)
-... Cô, chú, gì và Cậu ở lại giữ gìn sức khỏe nha... Con xin phép... Con chào ba mẹ...
nó quay gót, để mặc nước mắt rơi...
-và còn nữa, từ giờ con sẽ tự lập với cuộc sống của con.(nó quay lại vì biết chắc, ba mẹ sẽ âm thầm theo nó giúp đỡ nó, vì gia đình mới của nó rất khó khăn)
-... Tiểu Hi con...
-...........
nó chạy ù ra khỏi cửa, nơi anh đang đứng....
-Anh , anh ...(một lần nữa nó lại ôm lấy ông anh tốt bụng, đẹp trai của nó)
-..em... Em gái ngoan!(Anh nó giọng khác vì khóc)
-...e thương anh nhiều lắm...(nó mắt lưng tròng nhìn anh )
-anh cũng thương em nhiều lắm.
-... E đi đây... (nó ôm anh lần cuối)
-...
-Anh , e cũng tthương anh lắm...(nó lại ôm chặt lấy ah vĩ)
-...anh... Anh... Em gái ngoan...(anh vĩ ngập ngừng)
-... anh giữ gìn sức khỏe đấy, anh đấy làm đêm ít thôi, bữa nay có em gái mới rồi anh nhớ tốt với em í nha... Còn anh í, đừng có ôm miết hình bóng cổ vậy nưữa, người khổ là thôi đó...(nón ngước khuôn mặt bany của mình cố cười nhìn anh nói)
-... Anh biết rồi em kg cần phải che đậy cảm xúc của mình như thế đâu...(anh xoa xoa đầu nó Âu yếm)
-đúng đấy, có gì cần, alô tụi anh sẽ có mặt, nhen em gái cưng.(anh )
-Dạ...
.
.
.
.
....trước một con hẻm nhỏ của thành phố mập mờ ánh đèn đường, khá yên tĩnh, nhưng lụp xụp, cách nơi nó đã từng ở cùng kg xa..............
-Em,cảm ơn, lần nữa nhắc anh phải thật khỏe mạnh đấy...
-được rồi cô nương... Vào đi, tụi anh vào với...(anh )
-kg,... Nhanh thật h rồi đấy! Mẹ với bé chắc ngủ rồi, anh vào họ dậy mất... anh về đi...
-nhưng...(thật sự là ngì kg muốn xa nó, kg muốn xa con bé kg cùng huyết thống này)
-hihi... Kg nhưng nhị gì hết, lần sau e sẽ ttiếp đón anh...
-vậy... Thôi đành vậy, em vào đi,anh sẽ về...
-Dạ. Bibi anh...(nó cố nở nụ cười, đôi mắt hơi sưng của nó cố vui vẻ, tạm biệt và đi vào hẻm)
-... Con bé thật là đáng thương mà... Rồi anh sẽ đưa e trở về!(Anh nó cau mày sót xa)
-...(Anh vỗ vỗ vai an ủi)
....
...
..
.
... Cuộc đời và cuộc sống của nó sẽ thay đổi từ đây, một khung cảnh mới, một nếp sống mới, một gia đình mới, và cả nơi ở cũng mới, tất cả đều thua nhà mẹ nuôi nó là chữ “điều kiện” khó khăn,... Còn đâu những buổi ăn chơi rồi học kg cần biết giờ giấc, còn đâu sự đùm bọc vô điều kiện từ một gia đình có đủ ba mẹ và anh trai... Nhưng, nó là một đứa con gái ngoan ngoãn, khôn ngoan, tốt bụng, kg biết ông trời có mắt không? Liệu nó có một gia đình mới hp và ấm áp? Liệu cuộc sống của nó sẽ cơ cực...?.......................