Vừa nghe Mạc Bạch nói những lời đó, Vân Phi Vũ biết rằng tránh không khỏi. Bản thân ngồi bên bàn tiệc cũng nên kính rượu từ lâu, nhưng y vì tránh tiếp xúc với người nọ, hơn nữa hôm nay lại phải cùng lúc chiếu cố hai người, cho nên uống rượu cũng ít. Vốn định lấy cớ này vượt qua nhưng cuối cùng vẫn bị kéo vào.
“Quên đi, chỉ uống một ly rượu thôi mà, cũng chẳng bị phát hiện điều gì đâu.” Thiếu nên nghĩ như vậy, nâng chén rượu lên, sau đó vô cùng cung kính hướng về phía Tích Vô Nhai: “Vương gia, tiểu nhân kính ngài một ly, nhất thời sơ sẩy nên đã không kính rượu ngài, thỉnh vương gia không phiền lòng.”
Tích Vô Nhai lẳng lặng nhìn y. Không giống, tính cách không giống, nhưng hắn vẫn muốn thử một lần.
Mỉm cười nâng chén rượu lên, chạm nhẹ lên chén rượu của thiếu niên, giả vờ bất cẩn cọ nhẹ lên tay y một chút, tuy rằng chỉ có một chút run rẩy rất nhỏ, nhưng hắn cảm nhận được: “Nhất định trong lòng người này có quỷ. Bởi vì người bình thường sẽ không chú ý tới điểm nhỏ nhoi ấy. Xem ra khả năng là người ấy càng lớn.”
Thu tay, uống cạn chén rượu, Vân Phi Vũ trấn an thần hỗn loạn, âm thầm đoán: “Vừa rồi là không cẩn thận hay là đang cố thử ta?… Có lẽ do ta quá đa tâm rồi, dù sao khi chạm cốc đụng phải tay là chuyện bình thường, chẳng qua, hình như vừa rồi ta phản ứng hơi quá, chắc hắn không để ý đó chứ?”
Khẽ nâng mắt nhìn người nọ, thấy thần sắc hắn như thường vẫn tiếp tục uống rượu, thiếu niên yên lòng.
Tiệc rượu gần tan, Khung Tử Dạ lại kính người nọ một ly, lần này không có chút ngượng ngùng mà trực tiếp cụng ly uống cạn. Tuy rằng người nọ vẫn không nói gì, nhưng vẫn khiến hắn cao hứng uống thêm vài chén, cho nên cũng say thật nhiều.
Sau khi tan tiệc, thiếu niên lập tức đưa tiểu tử kia về nhà, Khung Tử Dạ uống say nên qua đêm tại phủ tướng quân. Đi dưới ánh trăng, y không khỏi nghĩ: “Xem ra hôm nay giữa hai người họ đã có bước tiến triển!”
Ngày tiếp theo, Vân Phi Vũ vẫn tiến cung cùng Khung Tử Dạ dùng cơm trưa, nhưng khi tới Dạ Hòa điện mới biết hắn say rượu đau đầu, đến lâm triều cũng không lên, lúc này đang nghỉ ngơi trong phòng.
Nhìn người nọ nằm trên long sàng rộng lớn, bộ dạng thống khổ, thiếu niên cười tà: “Xem xem, đã nói với ngươi là đùng uống nhiều mà ngươi không nghe, hiện tại khó chịu là đáng rồi.”
Khung Tử Dạ nheo mắt nhìn y, đưa tay nhu nhu trán, sau đó nói: “Tiểu Vũ, ta đầu đau quá, tay ta không có sức, ngươi tới xoa bóp giúp ta đi.”
Nhìn về phía sau, cung nữ thị vệ sớm đã tự giác rời khỏi cung điện. Bọn họ đã quen với việc thích ở chung của hai người bọn họ.
Thiếu niên cởi giày trèo lên giường, bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp trán cho hắn.
“Đã tìm ngự y chưa?”
“Uhm.” Khung Tử Dạ thoải mái nhắm mặt lại: “Ta đã uống canh tỉnh rượu rồi, nhưng đầu vẫn đau.”
“Vậy sao ngươi không tìm phi tử đến nhu trán cho ngươi? Không nên chờ ta đến chứ.” Vân Phi Vũ cúi nhìn hắn, trên mặt lộ ra nụ cười trêu tức: “Hay là ngươi muốn làm nũng?”
Sắc mặt Khung Tử Dạ đột nhiên biến hồng, vẻ mặt có chút kích động: “Không… không phải.”
“Nga?” Thiếu niên dừng động tác, một tay chống đầu nằm nghiêng bên cạnh, ánh mắt hứng thú nhìn về phía hắn: “Ta nhớ rõ là ngươi có hơn mười phi tử nha, nhưng mỗi ngày ngươi đều ở bên cạnh ta, không sợ khiến các nàng vắng vẻ?”
Vẻ mặt Khung Tử Dạ nhất thời ảm đạm: “Ta rất ít khi tới hậu cung.”
“Vì sao?” thiếu niên kinh ngạc, nhìn người trước mắt đã mười tám tuổi, đúng là thời điểm phương diện kia xung mãn, tại sao hắn lại rất hiếm khi tới hậu cung? Hắn chẳng phải đoạn tụ, nhưng vì sao ít chạm tới nữ nhân, chẳng lẽ phương diện kia có vấn đề?
“Ngươi… phương diện kia có vấn đề?” Tuy cảm thấy không nên hỏi nhưng thiếu niên vẫn nhịn không nổi.
“Hả?” Khung Tử Dạ ngây ngẩn, lập tức hiểu được thiếu niên ám chỉ cái gì, mặt hồng tới mang tai, đá thiếu niên một cước: “Ngươi mới không được á. Dám nói ta không được. Tiểu Vũ hỗn đản, ta thấy ngươi mới là không được.”
Vân Phi Vũ lăn lóc xuống giường tránh công kích của hắn, liên thanh xin khoan dung: “Được được được. Thì ta nói sai.” Cũng phải mà, y nói một người nam nhân “không được” quả thật khiến hắn nhục nhã.
“Cái kia… là do ta quan tâm tới ngươi.” Thiếu niên nhức đầu: “Bởi vì trước khi xuất sơn, sư phụ đã cho ta một lọ dược. Ta tưởng ngươi có vấn đề về phương diện kia nên định bảo ngươi thử xem.”
Sắc mặt Khung Tử Dạ có chút cổ quái nhìn về phía y: “Rốt cuộc sư phụ ngươi là ai mà chế cả loại dược như vậy? Hơn nữa, trả lại cho ngươi đó.”
“Khụ.” Vân Phi Vũ cười cười, ngồi xuống bên giường: “Lúc ấy ta cũng hỏi tại sao hắn lại chế ra loại dược này. Ta vốn nói không cần, nhưng hắn vẫn cố chấp nhét vào tay nải, sau đó ta nghĩ sau này sẽ có cơ hội sử dụng cho người khác, tặng ngươi cũng không sao.”
“Nga”
Thiếu niên liếc hắn một cái, nói tiếp: “Thấy ngươi hiếm khi ở bên phi tử của mình nên mới hỏi một chút, dù sao ngươi thân là hoàng thượng, cần phải có hài tử nối dòng để kế vị, đúng không? Ách… nếu ngươi thật sự cần, ta lập tức lấy dược kia tới cho ngươi thử xem, thế nào? Sư phụ ta nói chất lượng tuyệt đối được đảm bảo, so với bên ngoài còn tốt hơn rất nhiều lần, muốn không?”
“Không cần.” Khung Tử Dạ liếc y một cái: “Phương diện kia của ta rất tốt, không cần ngươi quan tâm, còn ngươi nha.” Nam tử nở nụ cười thâm ý: “Ngươi vẫn chưa khai trai đúng không, nếu không có thì ta có thể thưởng cho ngươi vài người, thế nào?”
(Khai trai: tục lệ, nam nhân đến tuổi sẽ được “thử” với nữ nhân để được coi là trưởng thành)
“Hứ, biết đâu còn sớm hơn ngươi thì sao.” Vân Phi Vũ lườm hắn một cái. Đột nhiên ý thức được một vấn đề: Rốt cuộc y có được tính là khai trai hay không? Hoặc giả phải nói là y bị khai mới đúng?
“Thật sự?” Khung Tử Dạ không tin, sau đó cười hề hề: “Vậy ngươi nói cho ta nghe một chút đi, lần đầu tiên ngươi cảm thấy thế nào?”
“Người này thật vô lại.” Tuy nam nhân nói những lời này với nhau cũng không có gì đáng ngại, nhưng thiếu niên chưa từng nói qua việc này bao giờ, hơn nữa, với y mà nói, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này thì lần đầu tiên của y đều rất khó chịu, đều là bị kẻ có tướng mạo tương đồng cường bạo, không có sung sướng, chỉ có đau khổ.
“Làm sao vậy?” Thấy thiếu niên cúi đầu không nói, Khung Tử Dạ nghĩ y ngượng ngùng, đẩy y một cái, “Không có thì nói không có, ta cũng không cười nhạo ngươi. Như vậy đi, chúng ta là huynh đệ, nữ nhân của ta cũng là nữ nhân của ngươi. Ta mới chỉ chạm qua hai người trong hậu cung, còn rất nhiều người chưa nhìn tới, ngươi nhìn trúng ai thì nói với ta một tiếng, ta tặng ngươi…”
“Ngươi…” Thiếu niên nhất thời phát hỏa: “Ngươi coi nữ nhân là gì chứ. Ngươi thú các nàng về thì phải phụ trách với họ, sau này không được nói như vậy nữa.”
Khung Tử Dạ hơi giật mình nhìn thiếu niên, không hiểu vì sao y lại đột nhiên tức giận nhiều như vậy. Mấp máy môi, cuối cùng nhỏ giọng thì thầm: “Bởi vì là ngươi nên ta mới hào phóng như vậy, nếu là người khác thì muốn nhìn cũng không được.”
Nghe thấy hắn nói những lời này, hỏa khí trong lòng Vân Phi Vũ nhất thời tan biến hết. Người này quả nhiên rất trẻ con, chỉ sợ tới bây giờ hắn vẫn chưa thực sự động tâm nên coi phi tử chốn hậu cung không ra gì, cư xử với y thực sự hào phóng. Thiếu niên chỉ biết cười khổ.
Tĩnh tâm, thiếu niên chậm rãi mở miệng: “Tuy hiện tại ngươi không có cảm tình với các nàng, nhưng ngươi đã thú các nàng về, các nàng cũng là người, có máu thịt. Ngươi nghĩ xem, nếu tỉ muội của ngươi cũng bị đối xử như vậy, ngươi sẽ có cảm giác gì?”
Nhìn người nọ đột nhiên biến sắc, Vân Phi Vũ biết mình đã lỡ lời, nhưng cũng đột nhiên hiểu lý do vì sao hắn hiếm khi tới hậu cung. Tận mắt nhìn thấy mẫu thân cùng tỷ tỷ của mình bị người ta đối xử như vậy, chỉ sợ trong tiềm thức của hắn đã bài xích việc này, cho rằng đó là dơ bẩn, là hành vi dơ bẩn. Mà hai lần kia cũng chỉ vì không kiềm chế được như cầu sinh lý, hoặc là sợ người khác cho rằng hắn không bình thường nên mới phải làm vậy.
Người này, cho dù đã thoát khỏi ác mộng nhưng vết thương thần vẫn chưa khép miệng. Vân gia, quả nhiên hậu quả của bọn họ quá sâu.
Than nhẹ một tiếng, Vân Phi Vũ tiến lên ôm lấy hắn, vuốt lưng trấn an: “Được rồi, không có việc gì, đều đã trôi qua, đã không sao nữa, hết thảy đều trôi qua.”
Cảm nhận được hắn dần hồi phục, y còn chưa kịp lên tiếng đã nghe bên tai truyền tới giọng nói nhỏ nhẹ: “Xin lỗi.”
Thiếu niên lập tức hiểu hắn ám chỉ điều gì. Tuy rằng nhắc tới việc thương tâm của hắn, nhưng đồng thời cũng dạy hắn rằng nữ nhân không phải vật mua bán. Cũng không tệ lắm.
Vươn tay vỗ vai hắn, Vân Phi Vũ nói: “Hiểu được là tốt rồi, còn nữa.” Thiếu niên dừng một lúc mới nói: “Làm việc đó không hề dơ bẩn. Thực ra, ngươi là nam nhân, phi tử là nữ nhân của ngươi, vậy nên việc đó không có gì sai trái. Hơn nữa, ngươi phải có nhi tử của mình, đúng không? Ngươi cảm thấy sinh hài tử là việc dơ bẩn sao?”
Khung Tử Dạ nhìn y một cái, lắc đầu.
“Đúng vậy, hài tử là thông qua việc đó mới được sinh ra, ngươi cảm thấy không dơ bẩn thì việc đó có gì dơ bẩn? Nếu muốn nói dơ bẩn thì chỉ có những kẻ đó dơ bẩn chứ không phải việc đó, hiểu chưa?”
Thiếu niên kiên nhẫn giảng giải, cẩn thận quan sát từng phản ứng của người trước mắt, thấy hắn lúc thì nhíu mày, lúc thì gật đầu. Y biết, cần phải để hắn từ từ tiếp nhận, dù sao vết thương trong lòng cũng đâu dễ dàng khép lại. Nghĩ như vậy, y đưa tay đặt lên ngực. Mũi tên kia chỉ có thể tính là ngoại thương, nhưng thứ mà người kia trao cho mình thì cả kiếp này sẽ không bao giờ xóa nhòa được.
“Tiểu Vũ, đa tạ ngươi.” Khung Tử Dạ lấy lại thần, nhìn y mỉm cười: “Tuy hoàn toàn tiếp nhận vẫn có chút khó khăn, nhưng sau này ta sẽ chậm rãi sửa đổi. Dù sao ta cũng thật sự cần nhi tử kế thừa, aiz… quả đáng tiếc” Nam tử chuyển đề tài, tiếc hận nhìn thiếu niên: “Nếu ngươi là nữ nhân thì tốt rồi, biết đâu ta sẽ chấp nhận nhanh hơn.”
Vân Phi Vũ nhếch mày: “Nếu ta là nữ nhân, chỉ sợ với tướng mạo này của mình sẽ không có người để mắt tới. Huống chi ngươi là hoàng thượng, chắc là đã nhìn thấy không ít mỹ nhân?”
“Xinh đẹp thì có ích gì.” Khung Tử Dạ bĩu môi khinh thường: “Cái ta muốn là tình cảm nha. Ta cảm thấy ta với ngươi rất hợp duyên. Nếu ngươi là nữ tử, cho dù ngươi có quái dị đến mấy ta cũng thú ngươi về làm lão bà.”
“…” Thiếu niên không nói gì, cũng không muốn tiếp tục đề tài này cùng hắn, lập tức nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, mai tiến cung ta sẽ mang bình dược kia theo. Trước tiên cứ tăng cường tính trí của ngươi, để cho ngươi chậm rãi tiếp nhận chuyện đó, thế nào?”
“…” Khung Tử Dạ nhíu mày: “Không thể không làm như vậy sao?”
“Ừ.” Vân Phi Vũ lập tức gật đầu, thầm nghĩ: “Vất vả lắm mới có thể tiêu thụ bình dược liệu đó, sao có thể vuột mất cơ hội được.”
“Nhưng mà… nhưng mà loại thuốc mà ngươi nói… thật ra trong hoàng cung cũng có, liền…”
“Không nên không nên.” Thiếu niên ngắt lời: “Dược trong hoàng cung sao có thể so sánh với dược của sư phụ ta cho được. Ngươi nhớ chuyện Mạc tướng quân trúng độc lúc đánh giặc không, độc kia ngay cả quân y cũng không giải được nga, nhưng chỉ cần ăn một viên thuốc của sư phụ ta là ổn rồi, vậy có thể chứng minh dược sư phụ ta chế ra tốt biết bao nhiêu. Mai ta mang vào cung cho ngươi nha?”
Khung Tử dạ nhìn thiếu niên đầy nghi ngờ, thấy sắc mặt y thực thản nhiên, vô cùng chân thành, hắn nghĩ ngợi, gật đầu: “Được rồi, tạm nghe lời ngươi.”
Thiếu niên cong khóe môi, trong lòng vui vẻ: “Rốt cuộc cũng có thể tiêu thụ bình dược kia.”