Bởi vì trước đó Khung Tử Dạ không ăn uống gì nên ngọ thiện chậm lại một canh giờ, mà hai người dùng bữa xong cũng đã là giờ mùi tứ khắc.
Ăn dưa hấu đã được bỏ vỏ, Vân Phi Vũ tùy ý hỏi một câu: “Sau này ngươi định giải quyết chuyện vương gia như thế nào?”
Khung Tử Dạ chần chờ, sau đó nói: “Ta còn chưa nghĩ ra.” Nói tiếp: “Đi bước nào tính bước đó.”
Thiếu niên lắc đầu phản đối: “Việc này ngươi phải chủ động một chút, nếu không sẽ khiến những cố gắng trước đây uổng phí. Ta nghĩ không bằng như vậy đi, ngươi tìm Mạc ngự sử thương lượng một chút xem ý của y như thế nào. Ta thấy quan hệ giữa y cùng vương gia hình như rất tốt.”
Khung Tử Dạ im lặng trầm tư, gật đầu: “Ngươi nói đúng.” Sau đó lộ vẻ chua xót: “Kỳ thực trước kia ta cũng đã chủ động rồi, viết cho hoàng thúc không biết bao nhiêu là thư, nhưng một lá thư hồi âm hắn cũng không viết cho ta, cho nên ta dần dần không còn tự tin.”
“Cho nên ta mới nói ngươi đi tìm Mạc ngự sử thương lượng thêm. Dù sao y vẫn hiểu biết vương gia hơn, đúng không?”
“Ân, ngày mai tìm y xem sao.” Khung Tử Dạ có chút đăm chiêu: “Dựa vào quan hệ của y cùng hoàng thúc, hẳn là y sẽ hiểu tâm tình của hoàng thúc hơn bất luận người nào. Thật ra ta nên sớm tìm y thương lượng mới đúng, may mà hôm nay ngươi nhắc nhở. Đa tạ Tiểu Vũ.”
“Hứ, đừng có lấy đa tạ làm câu cửa miệng. Ngươi chính là hoàng thượng đó nha.” Thiếu niên cười đùa.
“Hoàng thượng cũng là người mà.” Khung Tử Dạ trả lời một cách mỉa mai, đột nhiên kéo thiếu niên ôm vào trong lòng, bắt đầu xúc động nói: “Ngươi nói xem, tại sao ngươi không phải là nữ nhân chứ. Nếu ngươi là nữ nhân thì tốt rồi, chúng ta rất hợp ý, ngươi lại rất am hiểu tâm tình người khác, săn sóc quan tâm, hơn nữa, ngươi cao như vậy ôm cũng vừa tay. Đáng tiếc, thực sự đáng tiếc a!”
Vân Phi Vũ đẩy hắn ra, sau đó cho hắn một quyền: “Nếu ta thực sự là nữ nhân thì ngươi có thể ôm dễ dàng như vậy sao?”
Khung Tử Dạ xoa cằm, gật đầu: “Cũng đúng. Nam nữ thụ thụ bất thân, có điều” Hắn hắc hắc cười: “Chỉ cần ta thú ngươi về là có thể tùy tiện ôm ấp.” Đột nhiên lại thở dài thật dài: “Chỉ tiếc ngươi không phải nữ nhân.”
“Tên này… không xong, may mà ta không phải nữ nhân.” Vân Phi Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đứng lên: “Không còn sớm nữa, ta cũng nên xuất cung. Ngươi nên chủ động với vương gia, rất nhanh sẽ tốt thôi.”
“Ân, ta hiểu rồi.” Khung Tử Dạ cũng đứng lên: “Đi thôi, ta tiễn ngươi xuất cung.”
Thiếu niên vừa định cự tuyệt lại nhớ tới việc hắn ngủ tới tận giờ ngọ, cũng nên hoạt động một chút, y lập tức gật đầu: “Được rồi.”
Ra khỏi hoàng cung, Vân Phi Vũ đi về phía chợ chuẩn bị mua một chút đồ ăn tươi cũng hoa quả về nhà, nhưng chưa đi được mười bước đã có người từ phía đối diện đi tới: “Tiểu… Hạ Vũ.”
Thiếu niên đang tính toán xem tối nay nên ăn rau gì lại bị tiếng gọi này khiến cho thất kinh. Cho tới khi nhìn thấy rõ người trước mặt, tâm trí y nhất thời bối rối. Tim đập gia tốc, y cố gắng trấn định, hơi cúi người, thấp giọng nói: “Vương gia, thực trùng hợp. Hiện tại đang ở trên đường nên tiểu nhân không tiện hành đại lễ với người, thỉnh vương gia tha thứ.”
Tích Vô Nhai mỉm cười: “Ta cũng nghĩ như vậy. Tốt nhất cũng nên sửa lại cách xưng hô một chút. Gọi ta là… Tích đại ca thì sao?”
Thiếu niên mở miệng định cự tuyệt, nhưng dưới ánh mắt sáng quắc của nam nhân,y đành phải gật đầu đồng ý: “Tiểu nhân…”
“Còn nữa, sau này cũng không cần tự xưng là tiểu nhân, nghe không tự nhiên.” Tích Vô Nhai tức giận nói. Thấy y có chút khẩn trương liền mềm giọng: “Ta không trách đệ, chính là… đệ chỉ cần là chính mình ở trước mặt ta là tốt rồi.”
Nghe câu nói ý tứ hàm xúc như vậy, thần Vân Phi Vũ càng thêm kinh hoảng, nhưng đối mặt với ánh mắt thâm ý của người nọ, y đành gian nan mỉm cười: “Được, ta đã biết, Tích đại ca.”
Tích Vô Nhai âm thầm than thở: “Vì sao phải sợ? Nếu là đệ thì cần chi phải sợ ta? Tiểu Vũ…. Quên đi, từ từ sẽ tới.” hắn cười nhẹ, nhìn hướng thiếu niên muốn đi, ôn nhu nói: “Đệ muốn đi chợ mua đồ ăn?”
Vân Phi Vũ gật đầu, hiện tại, nội tâm y vô cùng hỗn loạn, thầm nghĩ né xa nam nhân bên cạnh.
“Đúng lúc, ta cũng đang nhàn rỗi không có việc gì làm, cùng đệ đi một vòng được không?”
Càng sợ cái gì thì cái đó càng sáp lại gật. Tuy thiếu niên không ghét ở bên người trước mắt, thậm chí trong lòng còn có điểm vui sướng, nhưng dù sao, đối mặt với một nam nhân yêu thích mình, hơn nữa lại là mối tình đầu của mình, y căn bản không thể chán ghét nổi. Chẳng qua, cũng chính vì vậy nên y mới phải tránh né, vì người mà người này muốn đối xử dịu dàng là Vân Phi Vũ trước kia, còn hiện tại y là Hạ Vũ.
“Vương… Tích đại ca, ta thấy hay là thôi đi, ta chỉ mua chút đồ ăn về nhà thôi mà. Huynh đi tới những nơi như vậy thực sự không tương xứng với thân phận của mình. Để ta tự đi thôi.”
Thiết niên thản nhiên cự tuyệt khiến Tích Vô Nhai cảm thấy cô đơn, hắn nhìn thiếu niên, nhẹ giọng hỏi: “Đệ chán ghét ta sao?”
“A, không có.” Vân Phi Vũ vội vàng thùy hạ mi mắt, thấy đau thương trong mắt nam nhân, tam y càng thêm bối rối, không ngừng cầu xin trong lòng: “Đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta, đứng dùng ánh mắt đó nhìn ta. Vân Phi Vũ đã chết, ta là Hạ Vũ, là Hạ Vũ…”
“Vậy đừng cự tuyệt ta, được không?”
Hắn hạ thâp bản thân thỉnh cầu như vậy khiến người ta khó lòng mở miệng từ chối, thiếu niên đành phải gật đầu.
“Vậy nhanh đi thôi.” Nam nhân xoay người.
Hít sâu một hơi, Vân Phi Vũ đuổi kịp cước bộ của hắn: “Quên đi, nếu không tránh được thì cứ đối diện cho tới khi hắn tin tưởng người nọ đã chết. Tuy rằng tàn nhẫn, nhưng hiện tại ta không muốn trở lại như trước kia, ta muốn làm một Hạ Vũ tự do tự tại.”
Hai người yên lặng sóng vai bước đi. Tích Vô Nhai dùng khóe mắt vụng trộm liếc thiếu niên, vẻ ngoài thực sự không giống, giọng nói cũng bất đồng, thân thể cao hơn một chút, thật sự không phải? Nhưng vì sao hắn luôn cảm giác quen thuộc như khi ở bên người nọ? Nhớ tới lời Mạc Bạch nói, khi đó y mới mười lăm tuổi, đúng thời điểm phát triển, mà thời gian đã hơn một năm trôi qua, phát sinh biến hóa cũng là thường tình, nhưng diện mạo bên ngoài… là thuật dịch dung? Vì sao không nhìn ra một chút sơ hở?
Quan sát nửa ngày vẫn chưa tìm được chút sơ hở nào, hắn đành phải tạm thời gác sang một bên. Nhớ tới kế hoạc trong đầu, hắn mở miệng: “Tiểu Vũ, ha ha, đệ không để ý nếu ta gọi như vậy chứ?”
“Không.” Thiếu niên lắc đầu.
“Ta nghe Duẫn Lạc nói sức mạnh của đệ ngang hàng với hắn thì phải?”
“Đúng.” Thiếu niên gật đầu.
“Nhưng hình như đệ không thích xạ tiễn cho lắm. Nghe Duẫn Lạc nói đệ có một bộ quyền pháp rất kỳ lạ. Tuy kỳ lạ nhưng rất thú vị. Khi nào có thể đánh cho ta xem?” Tích Vô Nhai hứng thú nhìn y.
(Xạ tiễn: Môn bắn cung.)
Vân Phi Vũ nghe được lời hắn nói, không khỏi kinh ngạc: “Người này cảm thấy hứng thú với quyền pháp của ta? Hắn là võ lâm minh chủ, vậy mà hắn cảm thấy hứng thú với quyền pháp kiếp trước của ta?”
Vừa tới thế giới này, y vốn cảm thấy môn quyền anh của mình căn bản không địch lại nổi võ công hay khinh công, cho tới khi y có được một thân sức mạnh như hiện tại. Đến lúc này, môn quyền anh làm bạn với y suốt kiếp trước mới chính thức phát huy tác dụng.
Tuy hiện tại y tràn ngập tin tưởng với bản thân, nhưng y vẫn luôn sùng bái người bên cạnh. Y biết võ công người này rất lợi hại. Chẳng qua y bị tiểu thuyết võ hiệp ảnh hưởng lớn, tâm lý có phần cố chấp sùng bái võ lâm minh chủ, cho nên khi nghe người này có hứng thú với quyền anh, tâm tình của y đã không thể dùng từ vui vẻ để hình dung.
“Có thể, lúc nào cũng có thể.”
Thiếu niên trả lời không chút do dự.
Tích Vô Nhai mỉm cười, đột nhiên nói: “Đệ thích kiếm pháp không, nếu thích thì ta có thể dạy.”
Vân Phi Vũ nghe vậy liền do dự. Bộ kiếm pháp kia chính là do người này dạy cho y, nếu hắn vẫn dạy bộ kiếm pháp đó, vậy chẳng phải y sẽ tự bại lộ? Tuy nhiên, có cơ hội tốt như vậy thì y nhất định không buông tha.
Nghĩ nghĩ, thiếu niên mở miệng: “Tích đại ca, thân là võ lâm minh chủ, chắc huynh phải biết rất nhiều loại kiếm pháp và quyền pháp, đúng không?”
Tích Vô Nhai suy nghĩ, gật đầu: “Những năm xông xáo trong giang hồ, ta đã nghiên cứu võ công của nhiều môn phát nên đương nhiên sẽ hiểu không ít, cũng nghĩ ra không ít. Chẳng qua hiện tại ta đang tập trung theo một loại võ công, dù sao võ công thông cũng không chú trọng là biết nhiều loại, có phải không?”
“Uhm.” Thiếu niên hiểu được ý đó. Đương nhiên học tạp không tốt, kỳ thực bộ quyền pháp cùng kiếm pháp của y đã không tồi rồi, chỉ cần luyện tập thành thục hơn là được. Mà bộ kiếm pháp kia lại do người này chỉ dạy, để hắn chỉ dẫn mình thì còn gì tốt bằng. Chính là… như vậy sẽ khiến mình bại lộ thân phận. Aiz… thật là khó chọn, rõ ràng có cơ hội tốt như vậy.
Hiểu được y đang do dự, Tích Vô Nhai cười: “Không vội, đệ từ từ suy nghĩ đi, chờ đệ đánh xong bộ quyền pháp kia cho ta xem, lúc đó ta sẽ cho đệ lời khuyên, được chứ?”
Vân Phi Vũ thở phào, y không muốn bỏ qua cơ hội này lại chẳng dám lập tức tiếp nhận, có lẽ sau này sẽ nghĩ ra biện pháp vẹn toàn đôi bên, y vội vàng gật đầu: “Được.”
“Vậy định ra thời gian đi, tới vương phủ của ta hay tới tiểu viện của đệ?”
“Hả?” Thiếu niên không kịp phản ứng liền thất thần.
“Quả nhiên rất hay mơ màng.” Tích Vô Nhai cười khẽ: “Ta nói về thời gian đệ đánh quyền cho ta xem.”
“Kia…” Thiếu niên liếc nhìn hắn một cái: “Chiều mai sau khi ta xuất cung, có thể chứ?”
“Có thể! Cần ta tới đón đệ hay không?” Nhìn y một cái, nam nhân nói tiếp: “Đệ chưa tới vương phủ nên không biết phương hướng, vẫn để ta tới đón đệ đi, miễn cho đệ phải tìm cả buổi sáng.”
Vốn định cự tuyệt nhưng vừa nghe hắn nói vậy, Vân Phi Vũ nghĩ tiếp tục cự tuyệt sẽ giống như đang làm trò, y lập tức gật đầu đồng ý.
Thời quan qua đi, hai người mua thức ăn xong liền chia tay ở ngã rẽ. Thiếu niên cảm thấy ở chung một lúc như vậy cũng không quá khó khăn, không biết do tâm tình biến chuyển hay bản thân vốn không thể từ chối nam nhân tới gần.
Ngày hôm sau, Vân Phi Vũ biết được từ Khung Tử Dạ một tin, Mạc Bạch nói hắn phải chờ đợi, tạm thời không nên hành động nông nổi chọc giận người nọ rời khỏi Diên Kinh.
Nhìn vẻ uể oải trên mặt hắn, thiếu niên thật sự rất muốn giúp đỡ nhưng hiện tại y không có năng lực đó, mà muốn y khôi phục thân phận trước kia lại không được, vậy nên đành phải nghe theo lời Mạc Bạch, tạm thời chờ đợi.
Xuất cung, liếc mắt một cái đã thấy người nọ mặc một thân đạm lam cẩm bào đứng dưới tàng cây, thấy thiếu niên đi ra, hắn lập tức tới đón.
“Nóng không?” Thấy thiếu niên toát chút mồ hôi, Tích Vô Nhai lấy một trái lê từ tay áo ra như ảo thuật, sau đó đưa cho y: “Giải khát đi, ta đã rửa sạch bằng nước giếng.”
Vỏ lê vàng óng sáng loáng, thoạt nhìn rất ngon miệng, thiếu niên nuốt một ngụm nước miếng, do dự một lúc mới vươn tay tiếp nhận.
Cảm giác mát lạnh trên tay khiến y kinh ngạc vô cùng, lập tức lên tiếng: “Huynh đợi bao lâu rồi, sao trái lê này vẫn lạnh như vậy?”
Tích Vô Nhai mỉm cười: “Đợi không lâu, chẳng qua ta dùng nội lực ngăn chặn khí nóng mà thôi. Ăn nhanh đi, đợi một lúc sẽ không còn lạnh nữa.”
“Nga” đưa lên miệng nhẹ nhàng cắn một miếng, cảm giác mát lạnh ngọt ngào hòa tan trong miệng, trong lòng vừa cảm động lại có chút phức tạp. “Rốt cuộc người này đã phát hiện ra điều gì? Xem ra sau này càng phải cẩn thận.”
Ăn xong trái lê cũng vừa vặn tới vương phủ, thiếu niên há hốc miệng. Khoảng cách gần như vậy mà người nọ còn nói phải tìm cả buổi sáng, chuyện này chắc không thuần túy…
Quay đầu nhìn về phía người nọ, thấy hắn đang nhìn mình, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa: “Tiểu Vũ, sao vậy?”
“Quên đi.” Thiếu niên lắc đầu, sau đó quay sang nhìn hắn tiến lên gõ cửa, không khỏi nghĩ: “Duẫn Lạc nói hắn thay đổi hình như là đúng. Nhưng trước kia ta cũng không hiểu biết về hắn, chỉ biết khi hắn tươi cười thực sự rất ôn nhu, thích mặc một thân bạch y, mang trên người phong cách nho nhã tiêu sái của kiếm khách giang hồ. Bạch y đã không còn thấy hắn mặc, nhưng tính tình ôn nhu lại không thay đổi, hay phải nói hắn nhìn thấy bóng dáng của Vân Phi Vũ trên thân thể ta?”
“Cửa mở rồi, vào thôi Tiểu Vũ!”
Nhìn người nọ vươn tay về phía mình, thiếu niên chần chờ, cuối cùng vẫn tiến về phía hắn.