Phong Hiểu Hàn ngủ một giấc đến sáng, mặt mũi cũng tươi tỉnh hơn liền xách túi muốn đi làm.
Tôi rất tức giận! Vừa mới khỏe lại đã muốn bán mạng sao? Lỡ mà hắn bệnh thì tôi lại phải chạy đi tìm người chăm hả?
Tôi kiên quyết dùng răng nhỏ cắn cắn gấu quần của hắn, không thể để tên ngốc này đi được.
“Ngoan, đến giờ anh đi làm rồi.
Tối anh về.”
Đồ điên! Lại muốn đi cả ngày ư? Cậu ta xem tiền quan trọng hơn sinh mạng hả? Tới lúc lăn ra đó để xem tiền có cứu được cậu ra không.
Kiểu gì tôi cũng không đấu lại Phong Hiểu Hàn trong thân xác nhỏ xíu này.
Rốt cuộc vẫn bị hắn dễ dàng tách ra, cửa khép lại, tôi không khỏi thở dài.
Nếu quay lại làm người, chắc tôi sẽ về nói với ba mẹ nâng mức học bổng lên một chút… khi đó có lẽ cuộc sống của Phong Hiểu Hàn cũng dễ chịu hơn.
Xem như tôi trả ơn hắn đã cưu mang tôi thời gian này vậy.
Tôi và hắn chung sống trong bình yên, không ngờ người mà mỗi lần gặp đều khiến tôi không đánh thì mắng mà trong hình hài mèo vàng lại có thể hoà hợp đến thế.
Hắn đi tắm, tôi sẽ đứng bên ngoài lắng nghe tiếng động, chờ hắn c ởi trần bước ra thì chăm chú dán mắt vào cơ ngực cùng cơ bụng.
Hắn nấu ăn, tôi sẽ cuộn tròn trong góc nhà nhìn ngắm dáng vẻ loay hoay kia.
Hắn học bài, tôi nằm bên cạnh lắc lư chiếc đuôi nhỏ.
Thỉnh thoảng kêu meo meo mấy tiếng làm nũng để hắn xoa đầu cười đùa với tôi.
Thi thoảng hắn sẽ ôm tôi lên gác ngủ cùng.
Thoạt đầu có hơi nóng nhưng quá nửa đêm, gió bên ngoài lùa qua ô cửa sổ nhỏ khiến tâm trạng tôi cũng dịu theo.
Làm mèo quá ư thoải mái, tôi quên mất việc mình phải tìm cách trở về hình người.
Nếu không ba mẹ sẽ lo lắng, còn có, hết Hè phải đi học lại nữa.
Phong Hiểu Hàn đi câu lạc bộ Boxing mới về.
Ở chung với nhau đủ lâu, tôi đã biết hắn không chỉ học giỏi, IQ cao mà Taekwondo, Boxing cũng cân được hết.
Nhưng, bức ảnh của tôi treo trên gác nghĩa là sao?
Hắn… muốn đánh tôi?
Cũng không hẳn.
Muốn đánh thì đã đánh từ đời nào rồi.
Tôi ở trên gác, tự ngắm hình mình, đầu óc rối như tơ vò.
“Gà Rán? Bé nhìn gì đó?”
Phong Hiểu Hàn nhìn cảnh tượng này, ôm tôi vào lòng, dụi vào bộ lông mềm mượt của tôi mà cười: “Sao? Cưng cũng thấy cô ấy xinh đẹp á.”
Dĩ nhiên! Tôi phải tự thấy mình xinh đẹp chứ.
Nhưng sao bọn trong trường toàn tung hô Cửu An là hoa khôi nhỉ? Tôi thấy cô ta rõ bình thường.
Chỉ là da trắng xíu, mắt to xíu, học giỏi xíu, dịu dàng xíu… mà thôi.
Nghĩ tới là thấy bực!
Cửu An có vẻ thích Phong Hiểu Hàn, nghe nói ở lớp học hành không tệ mà suốt ngày quấn lấy hắn đòi chỉ bài.
Hỏi bài thì đi mà hỏi giáo viên ấy!
Có lần tôi bắt nạt Phong Hiểu Hàn hơi quá đáng, bị giáo viên trách phạt, viết kiểm điểm.
Mãi sau mới biết là do Cửu An đi mách giáo viên.
Con lắm chuyện!
Chắc từ lúc đó tôi đã ngờ ngợ rằng cô ta thích Phong Hiểu Hàn.
“Cô ấy rất đáng yêu.
Mỗi tội tính tình… ờ, không dịu dàng cho lắm.”
Dám nói xấu tôi?! Phong Hiểu Hàn, cậu thích chết đúng không?
Hắn bế tôi đang kêu gừ gừ đi xuống gác, khui đồ hộp đặt trước mặt.
Tôi mới đi lên hai bước chuẩn bị hưởng thụ bữa ăn thì áo rơi xuống đất.
Kế đó… là quần…
Ê ê, ở đây không phải có mỗi mình cậu đâu nhé! Ý tứ chút được không?
Tôi nhắm tịt mắt không dám nhìn lung tung.
Lỡ mà nhìn vớ vẩn, trúng thứ gì đó chắc mắt tôi mù mất!
Song, máu háo sắc vẫn cao hơn lý trí.
Tôi ti hí nhìn trộm.
Mọi hôm hắn toàn thay đồ trong nhà vệ sinh, chắc nay mệt quá nên mới cởi tại đây luôn.
Qua kẽ mắt bé xíu, tôi thấy Phong Hiểu Hàn trần thân trên, bên dưới chỉ mặc mỗi [email protected] lót.
Má! Chết rồi! Sao người tôi nóng thế nhỉ?
“Gà Rán, cưng làm sao vậy? Chảy máu rồi!”
Phong Hiểu Hàn hốt hoảng kêu lên.
Lúc này tôi mới hay mình chảy máu mũi lênh láng.
Ông trời ơi, hãy đưa cho con miếng đậu phụ và con sẽ đập đầu chết ngay bây giờ!
Phong Hiểu Hàn ôm tôi vào ngực, lồ ng ngực vững chãi, kề sát bên làm tôi nghe rõ từng nhịp đập con tim.
Tôi xụi lơ.
Cũng phải thôi, tôi chưa từng nhìn thấy cảnh “cháy” vậy ngoài đời thực mà.
Tôi hay đu Idol nam, sự mê đắm cũng chỉ dừng lại ở những tấm poster c ởi trần thân trên thôi.
Nhưng gu tôi là những anh trai mặt baby, thư sinh, nên cơ thể cũng không quá “xôi thịt”.
Vậy mà hôm nay được chiêm ngưỡng trọn vẹn cơ thể của Phong Hiểu Hàn khiến tôi thầm nghĩ một điều: Tôi, phải đổi gu thôi!
“Va vào đâu mà chảy máu ròng ròng thế kia?”
Va vào nhan sắc của cậu á!
Phong Hiểu Hàn ngực trần, kẹp tôi giữa hai đùi, giúp tôi cầm máu.
Không thể nhìn nữa! Còn nhìn nữa tôi sẽ mất máu mà chết đó.
“Nhìn cái biểu cảm này… tự dưng lại nhớ đến cô ấy…”
“Mỗi lần cô ấy nhìn anh đều nhíu mày nhíu mặt, vừa chán ghét vừa bất lực…”
“Có lẽ tại anh không đẹp trai chăng?”
Cậu mà không đẹp thì trường mình đều là thảm họa nhan sắc đấy biết chưa? Đừng có sỉ nhục nam sinh khác bằng phương thức như thế chứ!
Tôi không ưa Phong Hiểu Hàn nhưng công bằng mà nói, hắn đẹp trai nhất trường.
Chí ít tới ngày hôm nay tôi chưa thấy trường mình có nam sinh nào trông thuận mắt hơn hắn ta cả.
Còn nữa , “cô ấy” mà hắn nói đến rốt cuộc là ai nhỉ? Cô bé hàng xóm đáng yêu Thanh Thanh? Hay hoa khôi trường tôi Cửu An?
Tôi tò mò lắm.
Bởi vì rất có thể người đó là người trong lòng hắn..