Tối đó tôi bị tiếng ho của Phong Hiểu Hàn đánh thức.
Chắc do ban ngày ngủ nhiều nên tối tôi khá nhạy bén với tạp âm và ánh sáng, chỉ một động tĩnh nhỏ cũng khiến tôi phát giác huống hồ tên này ho cứ như sấm rền bên tai vậy.
Tôi ngồi dậy, chậm rãi đi về phía hắn, trong nhà không có lấy một ánh sáng đèn ngủ, nhưng nhờ có ánh đèn đường ngoài cửa sổ hắt vào mà tôi mơ hồ thấy mặt hắn đỏ bừng.
Tôi đưa móng đặt lên trán hắn, ấm nóng lạ thường… Chẳng lẽ hắn bị sốt rồi?
Cả người Phong Hiểu Hàn nóng rực như hòn than nhưng hắn cứ co ro trong chăn.
Tôi cố sức giật chăn ra, đồ ngốc, bị bệnh mà đắp chăn như thế chỉ bệnh nặng hơn thôi.
Tôi nhớ mỗi khi bị bệnh, mẹ sẽ rót nước nóng, đưa thuốc, chườm mát cho tôi nữa.
Nhưng hiện tại tôi chỉ là một con mèo con, không có cách nào rót nước nóng, càng không thể đưa thuốc cho hắn được.
Tôi chạy xuống bếp, nhảy phốc lên ghế, ngoạm lấy khăn tắm của Phong Hiểu Hàn đi vào nhà tắm.
Trong nhà tắm luôn có xô để trữ nước.
Tôi nhúng khăn vào đó, dùng vuốt mèo dẫm dẫm mấy cái cho bớt nước sau đó mới chật vật mang lên gác.
Tôi đắp khăn lên trán hắn, móng đặt bên trên di qua di lại như muốn lau đi cái nóng kia.
Nhưng chẳng mấy chốc mà khăn ướt cũng trở nên nóng rẫy.
Nguy rồi! Tôi phải tìm người đến cứu hắn.
Tôi nhớ tới cô gái hàng xóm đến nhà mình, cái cô tên Thanh Thanh ấy.
Tôi cào cửa, liều mạng phóng vào màn đêm tăm tối ngoài kia.
Nếu là bình thường hẳn tôi rất sợ, nhưng chẳng hiểu sao khi nhìn thấy hắn ta đau đớn, vật vã như thế tôi lại thương xót thay, muốn giúp hắn một chút.
Dãy trọ không lớn, nhưng trong mắt tôi lại khá loằng ngoằng.
Rốt cuộc phải đi đâu mới tìm được Thanh Thanh đây? Tôi nhắm mắt, cố gắng nhớ lại vài chi tiết.
Hình như, trên người cô ấy có mùi của hoa Thanh anh.
Mèo có thị lực yếu, song, khứu giác và thính giác lại rất nhạy bén.
Tôi lần theo mùi hương đó, nhanh chóng đứng trước bụi hoa Thanh anh tím biếc kia.
Tám chín phần cô gái ấy sống trong căn nhà này rồi.
Tôi nỗ lực kêu meo meo nhưng có lẽ do tiếng kêu yếu ớt quá nên mãi không có động tĩnh gì.
Hết cách, tôi bèn mặt dày tới cào cửa, dùng móng gõ liên hồi, thậm chí còn dùng thân mình húc vào cửa, cố phát ra âm thanh to hơn để người trong nhà chú ý tới.
“Á! Gà Rán? Sao nó lại ở đây?”
May quá! Cuối cùng cũng gặp được cô rồi.
Tôi không ngừng kêu lên, lấy móng cào cào gấu quần cho cô ấy muốn ra hiệu.
“Liệu nó có cắn mình không nhỉ?”
Tôi cắn cô làm gì hả? Tôi là mèo, không phải chó mà hở tí là cắn người!
Tôi nhảy phốc lên trước, mắt long lanh nhìn cô ấy, muốn tận dụng sự dễ thương này để Thanh Thanh tin tôi.
Rốt cuộc cô ấy cũng chịu chậm rãi cất bước theo sau.
Tôi cứ chạy mấy bước là ngoảnh lại nhìn xem Thanh Thanh có đuổi kịp không.
Mãi tới khi vào nhà, Thanh Thanh mới ngộ ra vấn đề: “Hóa ra em dẫn chị đến đây là vì Hiểu Hàn bị bệnh ư?”
“Hiểu Hàn, cậu sao rồi?”
Thanh Thanh phóng lên gác, chậc, tốc độ còn nhanh hơn mèo tôi nữa đấy!
Nhưng không hiểu sao trong lòng tôi cứ thấy gai gai.
Tưởng làm được việc tốt phải thấy vui chứ nhỉ? Sao cứ thấy lấn cấn thế nào ấy…
Thanh Thanh rót nước, chườm mát, nâng hắn dậy để hắn uống thuốc, còn tốt bụng ngỏ ý muốn lau người cho hắn nhưng Phong Hiểu Hàn từ chối: “Không cần, tôi tự làm được.”
“Đừng, hiện giờ cậu còn yếu lắm.
Mặt trắng bệch rồi kia kìa.
Đừng ngại!”
Thanh Thanh dứt khoát giật khăn tắm, muốn vén áo hắn lên, tôi theo phản xạ kêu “meo meo”.
Hai người nhìn sang tôi.
Thanh Thanh ngại ngùng cười: “Là… Gà Rán đã dẫn tôi tới đây đó.
Cậu sốt cao vậy mà ở nhà một mình nguy hiểm lắm.”
“Thanh Thanh, cậu về trước đi.
Lỡ lây bệnh cho cậu thì không hay lắm!”
Mười phần cự tuyệt lộ rõ luôn rồi kìa.
Ơ? Hắn không thích cô gái này sao? Lạnh lùng quá vậy ta? Nhưng thấy hắn từ chối… tự nhiên tôi mừng trong bụng.
Móa! Mình xấu tính vậy ư? Độc thân lại muốn lôi kéo cả thế giới độc thân theo?
“Tôi… tôi ở lại chăm sóc cậu…”
Mắt kém như mèo tôi đây còn nhận ra Thanh Thanh thích Phong Hiểu Hàn mà cái tên này ngô nghê ghê.
Năm lần bảy lượt từ chối con gái nhà người ta như thế, thể nào cũng bị nghiệp quật cho xem!
“Không sao, ra mồ hôi rồi, sẽ khỏe nhanh thôi.
Cảm ơn cậu! Để tôi tiễn cậu về.”
Chính thức đuổi khách luôn rồi.
Thanh Thanh buồn bã lắc đầu: “Thôi, cậu cứ nghỉ ngơi đi.
Mình… về trước.”
Cửa khép lại, gương mặt căng thẳng của Phong Hiểu Hàn mới giãn ra phần nào.
Gặp con gái mặt cứ như ai quỵt tiền mấy đời không trả vậy.
Ngẫm lại, Phong Hiểu Hàn cũng đẹp trai, nghe nói lớp A có nhỏ nào mê hắn lắm nhưng toàn bị hắn làm mặt lạnh.
Giờ cô gái hàng xóm đáng yêu, tốt bụng, sang tận nhà săn sóc cũng chê.
Không lẽ… Phong Hiểu Hàn không thích con gái?
Tôi đang chìm trong suy nghĩ bỗng hắn đưa tay xoa đầu tôi, nhẹ nhàng vuốt v e: “Gà Rán, cảm ơn em nhé!”
Tôi thấy quá đỗi tự hào, lim tay hắn kêu meo meo mấy tiếng.
Phong Hiểu Hàn ôm tôi vào lòng, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Tôi mỉm cười, đột nhiên cảm thấy được biến thành mèo cũng hạnh phúc quá.
Mặc kệ hắn thích trai hay gái, đối tốt với tôi là được rồi.
Hoa Thanh anh: Có tên khác là Lan Phi, A-ga-băng; tên khoa học là Agapanthus umbelatus.
Cuống hoa cứng và dài từ , trên ngọn có chùm hoa (tán kép), gồm - hoa màu xanh lơ, có vằn xanh đậm, hoặc trắng, hoặc tím tùy giống.
Mùi thơm nhẹ, thường trồng trong chậu qua nhiều năm, cứ - năm lại thay chậu lần.
Trồng ngoài trời vào các tháng -.
Nở hoa ở tuổi -, từ cuối xuân đến đầu hạ.
Khi trời rét là bắt đầu lá úa vàng cần đưa vào ch ỗ kín gió và ấm (trong nhà kính) để qua đông.
(Nguồn: Cây hoa cảnh).