Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Tiên Quyết
Một màn bình thường như vậy lại hết lần này tới lần khác cứ khiến cho người khác cảm thấy có một luồng hàn khí vọt từ gan bàn chân đến thẳng trong tim, sống lưng phát lạnh từng trận, đến nổi làm cho người ta thấy kinh khủng.
Nữ nhân này, không phải đang nói đùa! Nàng ta có thực lực hơn nữa lại càng có năng lực này.
Lời Trần Đán nói được Đường Văn Triết truyền đạt nguyên vẹn lại cho Trịnh Tuyết Như, nàng gật đầu, ý bảo nghe được, nhưng lại không tỏ chút thái độ nào cả.
Nàng cúi đầu xoa xoa lên mái tóc dài mềm hồ hồ của Tố Nhã, cất giọng nói lạnh như băng: "Từ hôm nay trở đi, ở đây, buổi tối cấm vào."
"Hơ...vâng!" Không rõ nguyên nhân, nhưng Đường Văn Triết biết, lúc này cũng không phải là thời điểm thích hợp để thắc mắc, nhất định là Tuyết tỷ phải giúp Tố Nhã làm gì đó. "Em sẽ thông báo cho mọi người.''
Buổi tối, khi mặt trời vừa khuất bóng, Trịnh Tuyết Như lại một lần nữa xuất hiện ở trong phòng của Trịnh Tố Nhã, nàng cẩn thận ôm lấy thân thể Tố Nhã, cảm giác được Tiểu Nhã rất nhẹ đến mức không thể nào tin nổi?
Xem ra, chờ đến khi em ấy tỉnh lại, nhất định mình phải hảo hảo chăm bón mới được, trách không được cứ luôn cảm thấy gần đây nhóc con này gầy đi không ít.
Thân ảnh của hai người nhoáng lên một cái, sau đó liền biến mất ở bên trong phòng.
Cũng không phải bước nhảy không gian, mà chỉ là đơn thuần biến mất thôi.
Nếu như lúc này Tố Nhã có thể bảo trì thanh tỉnh, tuyệt đối sẽ cảm thấy không thể nào tin được rồi nhảy dựng lên một cái.
Giờ này khắc này, Trịnh Tuyết Như đang ôm lấy Tố Nhã đứng ở trong một cái không gian.
Cái không gian này bất đồng với cái kho hàng kiểu phong bế kia của Tố Nhã, ở đây có trời, có mây, có nước, có đất, thậm chí còn có một mảnh cây cối xanh rờn.
Trịnh Tuyết Như ôm lấy Trịnh Tố Nhã bước thẳng qua bãi cỏ đi tới cạnh dòng suối, dựa vào mấy tảng đá tròn trịa thấp thấp ở bên bờ.
Đầu tiên là nàng cẩn thận thả Trịnh Tố Nhã vào trong suối, đặt cô ngồi lên một phiến đá, sau đó nàng cũng tự mình nhảy xuống.
Dòng suối này có tên là dược tuyền, có hiệu quả bồi bổ thân thể, xúc tiến tuần hoàn, có đôi khi còn có thể trị liệu vài vết thương nhẹ.
Các cơ quan ở bên trong thân thể Trịnh Tố Nhã phi thường yếu ớt, Trịnh Tuyết Như không thể làm gì khác hơn là lấy nước suối ra đút cho cô từng chút từng chút trước, chờ đến khi thân thể cô thích ứng mới dám dẫn cô tiến vào, trực tiếp thả xuống suối.
"Tiểu Nhã, nhất định em sẽ khá hơn thôi." Một lần nữa Trịnh Tuyết Như ôm lấy Tiểu Nhã vào lòng, cọ cọ lên mái tóc mềm hồ hồ của cô, không biết có phải nhờ được ngâm nước suối hay không mà làn da tái nhợt của Trịnh Tố Nhã đã có chút đỏ ửng nhàn nhạt.
Hai người đều mặc quần áo mà ngâm suối, lúc này do bị dòng nước thấm ướt nên toàn bộ quần áo đều dán vào thân thể, thập phần khó chịu.
Trịnh Tuyết Như không nói hai lời, bắt đầu cởi hết toàn bộ quần áo vốn không tính là nhiều lắm ở trên người Tố Nhã ra, thẳng đến khi cởi xong cả cái qυầи ɭóŧ cuối cùng rốt cục nàng mới chịu dừng lại ( Na: Cởi hết mẹ rồi, không dừng mới lạ! Đúng là gia môn bất hạnh mà! bất quá ta thích :))) ), chỉ là cái tay kia vẫn cứ sờ tới sờ lui trên người Tố Nhã, thủy chung cũng không có ý muốn ngừng tay.
Lúc sờ đến vùng đan điền của Trịnh Tố Nhã, bỗng nhiên tay của Trịnh Tuyết Như dừng lại, khẽ nhíu mi, nàng dùng ánh mắt nghi hoặc liếc mắt nhìn về phía Tố Nhã đang hôn mê.
Cái này là... Tiên pháp? Tiên quyết!
Thì ra, sau khi Trịnh Tố Nhã bị trọng thương rồi hôn mê thì Quy Nguyên Quyết trong cơ thể cô liền tự động vận hành, một mực cẩn thận tu bổ tinh thần lực hỗn loạn bất kham cho cô.
Thế nhưng, bởi vì bản thân Quy Nguyên Quyết cũng không được trang bị công năng tu bổ, công dụng lớn nhất của nó chỉ là dùng để tu luyện, cho nên, công hiệu tu bổ của nó cứ như lấy muối bỏ biển, nên mới không có biểu hiện rõ ràng.
Dù vậy, quả thực nó cũng đã tận lực, bằng không chỉ với chuyện bọn Trần Đán bó tay chịu trói, mấy ngày nay cái gì cũng không làm, Tố Nhã sớm đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Nói đầy đủ chính là, tuy rằng Quy Nguyên Quyết không thể giúp Tố Nhã trị liệu hoàn toàn nhưng cũng có thể giúp cô giữ lại một hơi thở.
Tuy vậy cách vận hành của tiên pháp này lại hết sức đặc thù, đó là nó dùng dị năng bất đồng với thân thể, căn bản là không ở một trên quỹ đạo, cho nên người bình thường sẽ không phát hiện ra được.
Thế nhưng hiện tại, Trịnh Tuyết Như lại phát hiện, mặc dù chỉ là một tia rất mỏng manh, nhưng thật sự đúng là vận hành tiên pháp, nàng thập phần xác định.
Bởi vì trong cơ thể của nàng cũng có một bộ tiên thuật tên là Mục Huyền Bí Quyết, là khi mở ra cái không gian thì nó tự động xuất hiện trong ý thức của nàng (Na: quà tặng kèm?), bất quá bộ Mục Huyền Bí Quyết này cũng không có nói sâu về chuyện sau khi thăng cấp tiên thuật thì sẽ như thế nào, chí ít hiện nay mà nói, Trịnh Tuyết Như phát hiện nó cũng có chút công hiệu trên phương diện trị liệu.
Hơn nữa có cái dược tuyền này, Trịnh Tuyết Như lại một lần xác định, công hiệu chủ yếu của cái không gian này chính là hệ chữa trị, hiện tại đưa Tố Nhã tiến vào đương nhiên là có thể giúp em ấy trị liệu tốt hơn.
Nếu có thể dùng Mục Huyền Bí Quyết giúp Tiểu Nhã trị liệu... Ánh mắt Trịnh Tuyết Như trầm xuống, bỗng nhiên nàng có một cái suy nghĩ, chính là nàng có thể thử biện pháp song tu, chỉ cần có thể hoàn toàn hòa làm một thể với Tiểu Nhã, Mục Huyền Bí Quyết cũng có khả năng tiến vào trong thân thể của em ấy, như vậy không những có thể giúp trị liệu Tiểu Nhã, hơn nữa nàng còn có thể hoàn toàn chiếm lấy Tiểu Nhã.
Chỉ mới nghĩ như vậy một chút thôi, cái ý niệm này cứ như cỏ dại sinh trưởng tốt mà không thể ức chế việc nó mọc tràn lan ra.
Tiểu Nhã, em sẽ không trách chị, có đúng hay không?
____
Đôi lời : Mỗi lần hơn vote/ chương ta sẽ tích cực gõ chữ hơn :
+ Nhớ fl ta nha, đừng đọc chùa :)))
( Sau này có PC ta cài đặt chỉ cho những người fl được xem, người không fl không xem được)
Tên game ta đang chơi là : 唱歌全明星
Tải trên .com nhaaa
Sever na đng chơi nà ~