Cao thủ lừa tình kiêm cao thủ lừa tiền!!!
- Trời hỡi!!! Tớ mệt quá rồi!! Kiều Liên than thở.
Hướng Dương nhấp một ngụm cốc tai rồi mở miệng chọc ghẹo:
- Nản rồi hả??? Nếu không muốn tiếp tục thì quay về nói với cha cậu rằng cậu đã đồng ý kết hôn với Minh Quân!
Kiều Liên giẫy nẩy:
- Còn lâu!!! Mới hơn tuần trôi qua tớ chưa bỏ cuộc đâu!!!
Hướng Dương:
- Nhưng chúng ta đã tìm khắp nơi rồi mà đã thấy được ai hơn Minh Quânđâu! Cánh Sen Hồng cũng là vũ trường cuối cùng trong thành phố...
Hai cô gái của chúng ta đang ngồi tại vũ trường Cánh Sen Hồng. Đây cóthể xem như vũ trường lớn nhất thành phố! Không!!! Lớn nhất Việt Namthì đúng hơn!!!
Vũ trường này tập trung đủ loại người: Tây có, ta có, giàu có, nghèo có. Các cậu ấm cô chiêu cũng lấy đây là nơi thường xuyên tụ họp. Mặcdù giá cả ở đây thuộc dạng... trên trời!!
Đa dạng nhiều thành phần, phong phú đủ chủng loại. Do đó bạn cũng đừng ngạc nhiên khi bắt gặp một mệnh phụ phu nhân tuổi sồn sồn đi cùng vớimột em giai trẻ đẹp...
Trong lịch sử, nói về nghệ thuật lừa tình thì phải nói tới nhân vật nổi tiếng: Sở Khanh!!!
Nhân vật này nức tiếng đến nỗi ngày nay hễ nhắc tới anh chàng nào có máu trêu hoa ghẹo nguyệt, lừa gạt phụ nữ là người ta lại phong tặng chodanh xưng Sở Khanh!!
Ở vũ trường Cánh Sen Hồng có một nhân vật thường xuyên lui gót!
Người này ngoại hình cực kì ưu nhã. Mặt hoa da phấn nhưng vẫn toát lênkhí khái nam nhi. Trong số trai đẹp anh ta được xếp vào hàng cực phẩm!
Tuy nhiên thứ làm anh ta nổi tiếng không phải là sắc đẹp nghiêng thùng đổ gánh mà là nhờ tài lừa tiền, gạt tình!
Điều đặc biệt!!! Hắn cũng rất có mắt coi hoa. Đối tượng của hắn phải là những bông hoa đang thì xuân sắc!
Hắn... chính là Bạch Tuyên Vỹ - người thừa kế Bạch Gia đời thứ !!!
Lúc này hắn cũng đang ở Cánh Sen Hồng!!!
Hắn đang vuốt má một cô. Cô này tuy không xinh lắm nhưng khuôn mặt cũng khá ưa nhìn! Cô ôm cổ hắn nũng nịu:
- Anh Tuyên Vỹ!!! Sao anh không dùng đồng hồ em tặng???
- À!!! Đồ của em tặng anh đâu thể tùy tiện dùng. Hỏng mất thì sao? Tuyên Vỹ nói ngọt xớt. Bụng thầm nghĩ:
- Mẹ!!! Con này đến keo!!! Quen tháng mà tặng có mỗi cái đồng hồ Rolex!!
Cô gái sung sướng trước những lời trơn như mỡ:
- Anh cứ dùng đi!!! Hỏng em lại mua cho cái khác!!!
Tuyên Vỹ hôn đánh chụt vào má cô nàng.
- Chết!!! Em đừng làm thế!!! Anh ngại lắm!!! ( Miệng lẩm bẩm: Sao không tặng luôn đi? Lại còn phải đợi nó hỏng???)
Cô gái có lẽ là lần đầu được anh chàng đẹp trai như Tuyên Vỹ để ý. Cô cũng biết hắn được xếp vào hàng cực phẩm nên vờ vĩnh thả câu:
- Tưởng gì??? Có mỗi cái đồng hồ Rolex thôi mà! Mai em tặng anh hẳn... cái!!!
Đáng tiếc cho cô!! Con cá này là con cá... mập! Không những đớp cả phao lẫn cần, hắn xơi luôn cả người thả:
- Anh cũng không cần nhiều đồng hồ đâu! Sẵn tiện con dế của anh đang hỏng! Em xem đem đi sửa cho anh là được rồi!!!
Cô này cao giọng:
- Cần gì sửa! Tối qua Minh Nguyệt Plaza em đưa anh đi mua con Vertu cho gọn nhẹ!!!
Rồi cô gái nhìn đồng hồ ái ngại:
- Giờ em có chút việc! Anh cứ ngồi đây nhé! Chút nữa em quay lại!!!
Hắn khe khẽ cươi. Trông càng quyến rũ:
- Dù có phải chờ đợi em cả đời anh cũng cam lòng!!!
Lời nói của hắn khiến cô gái xúc động. Cô không nỡ rời xa mà quyến luyến mãi!!
Cô đâu hay mình vừa đi khỏi có phút là em khác thế chỗ. Em này nhào vào lòng Tuyên Vỹ như gió lốc!
- Tuyên Vỹ!!! Em tới rồi!!! Anh có nhớ em hông???
- Sao lại không nhớ?? Lúc nào anh cũng nhớ đến em... trừ lúc ngủ, lúc tắm, lúc ăn, lúc đi chơi với cô khác ( nói nhỏ)...
Em này xinh hơn cô trước một chút. Nhưng trông bộ dạng hình như là họcsinh cấp . Cái phù hiệu còn lấp lánh trên ngực áo. Cô bé đưa cho hắn túi quà:
- Em mua cho anh mấy bộ đồ! Anh cầm về mặc tạm! Mấy hôm nữa lãnh lương làm thêm em lại mua tiếp cho anh...
Tuyên Vỹ nhăn mặt. Hắn gắt gỏng:
- Em đừng làm thế! Anh không thích đâu! Em còn là học sinh lấy đâu ra tiền mua đồ cho anh???
Thấy hắn tỏ vẻ giận dữ, cô bé rối rít phân bua:
- Anh đừng lo!!! Bố mẹ em cho em nhiều tiền lắm! Mấy bộ quần áo này có mấy trăm đô thôi mà! Có đáng gì đâu???
( tác giả: sặc!!!!!!!!!!!!!)
Kì thực Tuyên Vỹ giận dữ không phải vì lo cô bé không có tiền! Hắn nổinóng vì nghĩ mấy bộ quần áo giá trị thấp. Quà tặng thì phải là đồng hồ, ví da, điện thoại, xe tay ga mới bán được nhiều tiền! Nay bồ nhí bảo mấy bộ đồ đó giá cũng vài trăm đô, hắn thấy cũng... tàm tạm nên hắnggiọng:
- Anh biết em quan tâm đến anh! Cũng biết em có nhiều tiền nhưng em làm thế người ta bảo anh là lợi dụng thì sao???
( tác giả: phải rồi!!! Anh không lợi dụng! Anh chỉ đi đào mỏ con gái nhà người ta thôi!!!)
Hết chịu nổi, cô gái ôm ghì lấy hắn, nức nở như trong phim Hàn Quốc:
- Ụ Pa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! ( Anh ơi!!!)
Những trò mà Tuyên Vỹ sử dụng để moi tiền con gái không qua được mắt Hướng Dương. Cô lẩm bẩm ;
- Trông thì rõ đẹp trai vậy mà thủ đoạn không khác gì Sở Khanh!! Không!!! Có khi còn cao minh hơn ấy chứ!!
Kiều Liên đang mải mê tính kế xem làm sao trì hoãn được với Papa thì thấy vẻ mặt Hướng Dương, cô ngơ ngác ;
- Sao thế??? Gặp bồ cũ à???
- Không!!! Gặp cháu đích tôn của Sở Khanh! Cậu coi đi thì biết... Hướng Dương hất hàm.
Kiều Liên ngoảnh lại đằng sau. Đúng lúc Tuyên Vỹ cũng ngước nhìn lên!
mắt nhìn nhau tóe lửa... thù!!!
Tuyên Vỹ hét lên đầu tiên:
- A!!! Loa phóng thanh!!!
Kiều Liên cũng nhỏm hẳn dậy. Cô ú ớ:
- Tên cơ hội!!!
Cô bé vừa đến thấy thái độ của Tuyên Vỹ thì bất giác khó chịu:
- Con nhỏ kia là ai vậy anh???
Tuyên Vỹ nhếch môi. Hắn nhớ tới tai nạn của mình mấy tuần trước mà cay cú!
Thân nam nhi đầy chí khí anh hùng như hắn mà lại phải chui xuống... cống trốn mới nhục nhã làm sao??? Hắn rít qua kẽ răng:
- Kẻ thù!!!
Kiều Liên lẩm bẩm:
- Thành phố này nhỏ bé thật!!!
Cô nhìn Tuyên Vỹ cười cợt:
- Sao??? Hôm đó ăn đòn có đau không??? Bị mất mấy cái răng vậy???
Tuyên Vỹ cười lạnh:
- Không mất cái nào! Nhưng đây e là cô em không may mắn đến thế đâu!!!