Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

quyển 1 chương 14: chuyện cũ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Tỷ tỷ, nghe nói tháng sau chính là thời gian Tứ đại gia tộc tỷ thí.” Mạc Phong vừa ăn cơm vừa nói tin tức mới nghe được.

“Tứ đại gia tộc tỷ thí?” Độc Cô Thiên Diệp tỏ vẻ mờ mịt.

“Biết ngay là tỷ không biết mà. Tứ đại gia tộc nắm giữ kinh tế tại Kỳ Phong thành, nhưng gia tộc phải có bài danh. Mỗi năm, tứ đại gia tộc sẽ tiến hành một cuộc tỷ thí giữa những đệ tử từ đến tuổi, đại vị của gia tộc căn cứ vào kết quả cuộc tỷ thí. Tỷ thí có sơ thí, chính là hỗn chiến. Sau đó mỗi lôi đài còn lại người sẽ bước tiếp vào luân thí, hai người đấu với nhau. Sơ thí năm nay, chúng ta sẽ sơ thí với Quý gia. Cho nên, đến lúc đó, đệ sợ họ sẽ đối với tỷ…” Mạc Phong có chút lo lắng nhìn Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp dung đầu đũa gõ vào đầu hắn: “Tiểu hài tử không cần nhíu mày.”

“Đừng gọi đệ là tiểu hài tử ! Tỷ chỉ lớn hơn đệ tuổi thôi mà.” Mạc Phong kháng nghị.

“Lớn một ngày cũng là lớn.” Độc Cô Thiên Diệp không để ý, “Đệ không cần lo lắng cho ta, tủ luyện thật tốt, luyện đan thật tốt, biết chưa?”

“Nga… Đệ đã hỏi thăm, ở Quý gia, người có huyễn lực cao nhất là Quý An Bình, tuổi, là Đại huyễn sư cấp . Người lần trước chúng ta đụng phải là Quý An Dương, tuổi, Huyễn sư cấp , Quý Linh Nhi, tuổi, Huyễn sư cấp . Khi hỗn chiến không thể dùng huyễn thú. Nếu không, tỷ thử nói chuyện với Ngũ gia, coi có thể không tham gia hay không?”

“Ân, ta đã biết. Ăn cơm đi.” Độc Cô Thiên Diệp không nói lời nào, bắt đầu tự tính kế tiếp theo. Cuối cùng, nàng vẫn quyết định đi tìm Ngũ cữu cữu, rồi lên kế hoạch.

Kết quả, nàng còn chưa tìm cữu cữu, cữu cữu nàng đã phái người tới tìm nàng.

Buổi chiều, Độc Cô Thiên Diệp đi vào thư phòng của Ngũ cữu cữu Mạc Kiếm. Sau khi thông báo thị vệ cho nàng vào.

Độc Cô Thiên Diệp bước vào, nhìn người ngồi sau thư án, gương mặt cương nghị, trường bào màu trắng. Nhìn qua, ông chỉ có hơn bốn mươi tuổi, lại đem sản nghiệp kinh doanh của Mạc gia tại Kỳ Phong thành khếch trương lớn mạnh. Đó là cữu cữu của nàng, số lần gặp mặt của hai người trong năm nay có thể nói là đếm trên đầu ngón tay.

“Có chuyện gì sao?” Độc Cô Thiên Diệp nhìn Mạc Kiếm, lạnh lùng nói.

Mạc Kiếm ngẩng đầu, nhìn thân thể nhỏ bé trước mặt: “Ngồi đi.”

Độc Cô Thiên Diệp ngồi vào ghế đối diện với ông: “Có chuyện gì thì nói đi.”

Không để ý tới giọng điệu không kiên nhẫn của nàng, Mạc Kiếm sờ cằm, nói: “Nghe nói con thắng Mạc Cúc trong một chiêu?”

“Đúng thì sao? Muốn ra mặt thay cô ta?” Dựa lưng vào ghế, giọng điệ nàng có chút khinh thường.

“Con có thể tu luyện !” Đây không phải câu nghi vấn.

“Thì sao?” Trong lòng Độc Cô Thiên Diệp kinh ngạc một chút, sắc mặt cũng thay đổi.

Mạc Kiếm nhìn Độc Cô Thiên Diệp gặp biến không sợ hãi, trong lòng âm thầm tán thưởng, giỏi cho một đứa trẻ trấn định !

Hắn giả vờ ho khan một chút: “Không có gì. Tháng sau là cuộc tỷ thí giữa tứ đại gia tộc, con nghe qua rồi chứ? Ta muốn con đứng đầu trong tỷ thí !”

Hả?!

Độc Cô Thiên Diệp thiếu chút nữa té từ trên ghế xuống. Muốn phế vật A Cửu đứng đầu bảng, là sao?

“Rất kinh ngạc?” Mạc Kiếm nhìn phản ứng của Độc Cô Thiên Diệp, trong lòng cười trộm một chút, như vậy mới bình thường thôi.

“Ngươi không biết suy nghĩ của ông kỳ lạ lắm sao? Ta là phế vật A Cửu. Hơn nữa, nhìn ta nhỏ bé yếu ớt như vậy, ông cảm thấy ta dựa vào cai gì mà giúp ông, giúp Mạc gia?” Độc Cô Thiên Diệp khinh thường.

Nhìn rõ Độc Cô Thiên Diệp đã tuổi, nhưng nhìn qua lại giống như tiểu hài tử , tuổi, nhìn thấy hận thù trong mắt nàng đối với Mạc gia, trong lòng Mạc Kiếm ngũ vị tạp trần. Ông nhắm mắt lại, trên mặt tràn đầy giằng co.

Thật lâu sau, ông mở mắt, nói: “Con có muốn biết năm đó vì sao lại mang con đến Kỳ Phong thành không?”

“Còn có thể là vì sao? Không phải là do ta không thể tu luyện, là một phế vật, làm Mạc gia các ngươi mất mặt sao? Độc Cô Thiên Diệp châm biếm.

“Không, con sai rồi. Nha đầu, không phải như con nghĩ đâu.” Mạc Kiếm nhìn Độc Cô Thiên Diệp, giống như lo lắng, không biết có nên nói chân tướng cho nàng biết hay không.

Nhìn thấy ánh mắt kiên định của nàng, cuối cùng ông cũng quyết định.

“Năm huynh đệ chúng ta đều mà nam tử, chỉ có mẫu thân con là nữ nhi, lại là nhỏ nhất, cho nên mọi người luôn sủng ái mẫu thân con. Mười bảy năm trước, mẫu thân con tuổi đi ra ngoài luyện tập, ở sơn mạch Miễn Miễn cứu một nam tử, lại nảy sinh tình cảm với hắn. Hắn chính là phụ thân của con. Bởi vì thân phận của phụ thân con không rõ ràng, mẫu thân con lại có hôn ước với Phong gia ở đế đô, cho nên chúng ta không đồng ý cho hai người bên nhau. Mẫu thân con bỏ nhà trốn đi, bặt vô âm tín. Chúng ta cũng vô cùng hối hận vì hành động cương ngạnh lúc trước đã bức mẫu thân con bỏ đi. Chúng ta đã từ hôn với Phong gia, cũng cật lực tìm kiếm mẫu thân con, nhưng vẫn như mò kim đáy biển.

Không nghĩ tới, bốn năm sau, mẫu thân con mang theo con trở về, lúc đó con mới ba tuổi. Mẫu thân con giao con cho chúng ta rồi lại đi tìm phụ thân con. Sau đó không còn trở về nữa.

Lúc đó, Phong thiếu gia bị từ hôn, hắn hận mẫu thân con vô cùng. Chúng ta sợ hắn biết đến sự tồn tại của con, hắn sẽ làm hại con, cho nên lần khảo nghiệm năm đó, thân thể con không thể thu luyện, chúng tà liền thuận nước đẩy thuyền đưa con tới Kỳ Phong thành. Vì muốn đảm bảo sự an toàn của con, ta cũng đến Kỳ Phong thành. Mấy năm nay, Phong gia vẫn chưa từng thả lỏng cho Mạc gia chúng ta, chúng ta không dám quá quan tâm tâm con, cho nên luôn mặc kệ. Cũng không nghĩ tới, con cũng bị chịu khổ.”

Độc Cô Thiên Diệp vẫn trầm mặc không lên tiếng, trong lòng kinh hãi nhưng trên mặt vẫn không có biểu tình gì, chờ Mạc Kiếm nói xong, khẽ cười: “Tại sao ta phải tin lời ngươi? Mạc Cúc muốn giết ta không chỉ một lần.”

“Mạc Cúc làm việc lỗ mãng, tính tình không tốt. Mà Mạc Liên thành thục trầm ổn, cho nrrn ta nói chuyện này cho Mạc Liên, để Mạc Liên coi chừng nó. Nói cách khác, Mạc Liên luôn bảo hộ con.” Mạc Kiếm nhớ khi nói cho Mạc Liên biết Độc Cô Thiên Diệp không thể tu luyện, khuôn mặt nho nhỏ tràn đầy khán nghị, nói mình sẽ bảo hộ muội muội đáng thương này.

Khó trách mỗi lần hai người vào tiểu viện của nàng, Mạc Liên chưa từng khi dễ nàng như Mạc Cúc, khó trách biểu tình của nàng ta lại kỳ quái như vậy.

“Bởi vì Phong gia liên hợp với các gia tộc khác, làm ảnh hưởng rất nhiều sản nghiệp của chúng ta. Tại đế đô, tình huống đã không thể kiểm soát, mỗi bước đi đều rất gian nan. Nếu sản nghiệp ở Kỳ Phong thành cũng bị ảnh hưởng, có thể chúng ta sẽ rời khỏi đế đô. Cho lên, lần tỷ thí lần này, chúng ta nhất định phải thắng. Nhưng thiên phú của các đệ tử đồng trang lứa không xuất chúng. Mạc Liên tuổi cũng chỉ là Huyễn sư cấp . Cấp bậc của các đệ tử khác cũng không cao. Mà Quý gia có Quý An Bình đã là Đại huyễn sư cấp . Cho nên…”

“Cho nên ngươi tìm ta? Ngươi dựa vào cái gì mà tin tưởng ta sẽ đứng nhất?” Độc Cô Thiên Diệp cắt ngang lời nói của Mạc Kiếm.

“Lần trước, con đánh thắng Mạc Cúc trong một chiêu, Mạc Liên đã nói với ta biến hóa của con. Nó luôn chú ý tới con. Tuy rằng chúng ta không biết con dùng biện pháp gì để che dấu huyễn lục của con, nhưng ta nghĩ nó tìm con là vì tin tưởng con.” Mạc Kiếm tiếp tục nói: “Nếu có thể, ta cũng không muốn đẩy con lên đầu, nhưng với tình huống hiện tại, ta không còn cách nào khác.”

Hai người lâm vào trầm mặc. Thật lâu sau, Độc Cô Thiên Diệp nói: “Ta sẽ cố gắng, nhưng ta không nắm chắc kết quả.” Nói rồi, nàng liền bước đi.

“Con có thể cho ta biết cấp bậc của con không?”

“Đến lúc đó, ngươi sẽ biết.” Nói xong, Độc Cô Thiên Diệp mở của bước đi.

Trên đường trở về, nàng mơ hồ nhớ rõ, Mạc Kiếm thật sự đã đến Kỳ Phong thành sau nàng không lâu. Thân là trực hệ, lại là đệ đệ của gia chủ đương nhiệm, hắn hoàn toàn không cần đến nơi xa xôi này, lại ở đây năm. Nếu Mạc Kiếm nói thật, tình huống của Mạc gia hiện tại không mấy lạc quan, hơn nữa, vì cha mẹ nàng nên mới lâm vào hoàn cảnh này. Đối với một gia tộc luôn tìm cách bảo hộ mình, nàng không thể trơ mắt nhìn nó suy sụp.

Đứng nhất sao? Vậy thì nàng sẽ đứng nhất!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio