Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

quyển 1 chương 15: giải phong ấn luyện yêu hồ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Độc Cô Thiên Diệp trở lại tiểu viện, nói cho Mạc Phong biết nàng sẽ tham gia tỷ thí, rồi nói nàng muốn bế quan trước khi tỷ thí, để hắn tự tập luyện đan. Nói xong, nàng trở về phòng.

Từ giờ cho đến khi tỷ thí bắt đầu còn một tháng, nàng phải nhanh chóng tu luyện, thăng thêm một cấp. Cấp bậc huyễn lực càng cao, tu luyện càng khó khan, tốn thời gian càng nhiều.

Sau một tháng, Độc Cô Thiên Diệp không hề chuyên chú vào việc luyện đan, mà trút hết tinh lực cho việc tu luyện huyễn lực. Nàng và Đản Đản cùng nhau cố gắng, rốt cuộc, hơn nửa tháng, nàng thành công thăng cấp Đại huyễn sư cấp . Tiểu Hỏa và Tiểu Ngân đều tấn chức một cấp, trở thành Thánh thú cấp . Bởi vì Thanh Loan cấp bậc khá cao, phải tốn rất nhiều huyễn lực, cho nên không thăng cấp, chỉ là cảm thấy huyễn lực bão hòa một ít mà thôi.

“Tầng phong ấn thứ hai của Luyện Yêu hồ đã được giải.” Thanh âm Đản Đản vang lên.

Tiếp theo, bên cạnh Đản Đản xuất hiện một thứ màu xanh ngọc nhìn giống như hồ lô, nhìn không rõ chế ra từ chất gì.

Độc Cô Thiên Diệp vừa động ý niệm, Luyện Yêu hồ xuất hiện trong tay nàng. Nàng cẩn thận đánh giá, không phải chế ra từ ngọc, mà trong sáng hơn ngọc bình thường. Trên thân có hoa văn phức tạp tinh tế, có khắc một bức đồ án, phía dưới có khắc hình mặt trời.

“Đây là Luyện Yêu hồ trong truyền thuyết? Cũng không có gì dặc biệt nha?” Độc Cô Thiên Diệp quăng Luyện Yêu hồ qua lại, không cảm thấy có gì đặc biệt.

“Ngốc ! Luyện Yêu hồ đặc biệt ở chỗ thế giới bên trong nó, ngươi xem trên thân hồ đương nhiên là không có gì đặc biệt.” Đản Đản khinh bì người nào đó.

Ách, được rồi ! Mỗi lần đều bị Đản Đản khinh bỉ, nàng cũng đã miễn dịch rồi.

“Ta phải là sao mới có thể nhìn thấy bên trong nó?” Độc Cô Thiên Diệp ra vẻ thành khẩn thỉnh giáo.

Cũng không khác nhẫn không gian là mấy, chỉ cần ngươi muốn tới là tới thôi.”

Đơn giản như vậy? ý niệm vừa động, nàng đã đi tới một không gian khác.

Trời xanh mây trắng, bên dưới là núi non chập trùng, rừng rậm cao ngất, dòng song trong vắt uốn lượn dưới chân núi, chảy tới bình nguyên vô tận, thổ địa phì nhiêu, trên đất trồng đầy các loại thảo dược, còn có rau cải hoa quả bốn mùa như ở Trái đất. Bên trong rừng rậm còn có các loài động thực vật.

Vô biên vô hạn, không biết điểm cuối ở đâu.

Hồi lâu, một người ba thú mới phục hồi trong kinh ngạc. Tiểu hỏa khôi phục bản thể, bay tới bay lui trong không trung, rồi đáp xuống.

“Chủ nhân chủ nhân, ta rất thích nơi này nha! Ở đây còn đẹp hơn sơn mạch Miễn Miễn nữa !”

“Chủ nhân, huyễn lực ở đây thật nồng đậm.” Tiểu Ngân chạy tới chạy lui trên mặt đất, hung phấn kêu to.

“Ha ha…” Độc Cô Thiên Diệp cũng vui vẻ. Bảo bối như vậy, về sau là của nàng. Chủ yếu là ở đây giống như Trái đất, khiến nàng có cảm giác quen thuộc.

Đột nhiên, Độc Cô Thiên Diệp có cảm giác có ai đó kéo váy nàng. Nàng cúi đầu, thấy một đứa bé khoảng hai ba tuổi, khuốn mặt phúng phính, thân thể mập mạp, mặc cái yeensm. Ách, cái miệng còn chảy nước miếng.

“Tiểu hài tử thật đáng yêu !” Độc Cô Thiên Diệp ôm tiểu hài tử, nựng khuôn mặt nhỏ nhắn: “Đệ là ai?”

Bàn tay nhỏ bé vuốt ve bàn tay to: “Chủ nhân, ta là khí linh!”

“Khí linh?” Độc Cô Thiên Diệp nhìn thân thể nho nhỏ trong lòng. Nàng biết, thần khí sẽ sinh ra khí linh của mình, nhưng khí linh nhỏ như vậy sao?

Cảm nhận được nghi vấn của Độc Cô Thiên Diệp, tiểu hài tử chu chu cái miệng nhỏ nhắn: “Bởi vì bị phong ấn trong thời gian quá dài, người ta mới không lớn mà còn nhỏ lại nữa.”

“Vậy ngươi có tác dụng gì?” Độc Cô Thiên Diệp chưa từng tiếp xúc với khí linh nên rất tò mò.

“Tất cả nơi này đều do ta quản, ta muốn thế nào, chỉ cần sử dụng ý niệm là có thể.” Cái miệng nhỏ nhắn kia dụi dụi vào quần áo của Độc Cô Thiên Diệp làm ướt một mảng lớn.

Mặt Độc Cô Thiên Diệp giăng đầy hắc tuyến, cũng không thể không mang theo tiểu hài tử này sao?!

“Vậy về sau liền giao cho ngươi quản lý đi !” Chỗ này lớn như vậy, muốn một mình nàng trong coi, phỏng chừng một ngày tiếng cũng không đủ. “Đúng rồi, sao các loại thực vật ở đây lại giống Trái đất như vậy?”

“Là do chủ nhân trước kia của ta tới Trái đất, ta chuyển một ít vào đây. Mỗi lần đi đén đâu ta đề mang một ít động thực vật vào, mỗi loại một ít, nhưng qua nhiều năm, tự nó trưởng thành như vậy.”

“Ha ha… Nhiều thứ tốt như vậy, hôm nay chúng ta chúc mừng một chút đi. Đô Đô, ngươi sẽ gọi là Đô Đô, ngươi tới giúp ta đi.” Onois xong, nàng chọn một ít nguyện liệu nấu ăn sở trường mang ra ngoài, lại bảo Đô Đô tìm giúp nàng một ít đồ gia vị như hạt tiêu, hoa tiêu, hành, gừng, tỏi…

Nàng gọi Mạc Phong giúp nàng, làm một bàn đồ ăn. Mạc Phong ngạc nhiên nhìn mấy thứ cổ quái này, không ngừng hỏi đây là cái gì, kia là cái gì, hoàn toàn trở thành một đứa trẻ tò mò. Bất quá, tuy không biết là gì, nhưng sau khi các món ăn được dọn lên, cái miệng của hắn nhai nuốt không ngừng, cùng với ba con thú tranh đoạt đồ ăn rất náo nhiệt.

Một lần nữa ăn lại mấy món quen thuộc, tâm tình Độc Cô Thiên Diệp tốt vô cùng. Mói thứ ở thế giới này đều không ngon lành gì, lúc trước không có biện pháp, phải ăn vì cuộc sống. Nhưng bây giờ đã có Luyện Yêu hồ, nàn không cần ngược đãi bản thân của mình.

Còn vài ngày, Độc Cô Thiên Diệp luôn củng cố thực lực của mình, tranh thủ mỗi một bước.

- - - oo - - -

Hôm nay là ngày tỷ thí bắt đầu, thời tiết rất tốt. Địa điểm tỷ thí là quảng trường trung tâm Kỳ Phong thành.

Sáng sớm, đám đông đã bắt đầu có mặt ở quảng trường, không ít dân cư trong thành đến xem náo nhiệt, có vẻ đây là đại sự nhiều năm khó gặp. Ở giữa quảng trường có hai lôi đài dài thước, cao hai thước. Thềm đá bên phải quảng trường đặt đầy ghế dựa. Trên cùng có bốn cái ghế dựa, chuẩn bị cho tộc trưởng của tứ đại gia tộc.

Khoảng giờ chính thìn (’ sáng), người của tứ đại gia tộc đồng thời đi vào quảng trưởng, bốn vị tộc trưởng chào hỏi lẫn nhau, giả ý nhún nhường ngồi xuống. Các gia tộc khác đều đứng chung một chỗ.

Trong khu nghỉ ngơi của Quý gia, Quý Linh Nhi cùng Quý An Dương truy tìm thân ảnh của Độc Cô Thiên Diệp, đến khi nhìn thấy nàng ở khu của Mạc gia, đều nở nụ cười thâm ý.

“Ca ca, hôm nay nhất định phải giết chết phế vật kia.” Quý Linh Nhi hung hăng nói.

“Muội yên tâm. Cô ta khiến chúng ta mất mặt như vậy, ta sẽ không bỏ qua.” Hai mắt Quý An Dương híp lại, “Trong quá trình tỷ thí, không tránh khỏi ngộ thương, chỉ là ngoaig ý muốn. Đến lúc đó, để xem cô ta có vận khí tốt như vậy không.”

“Hừ ! Phế vật !”

- - - oo - - -

Tại khu nghỉ ngơi của Mạc gia, Độc Cô Thiên Diệp trò chuyện với mấy con thú của mình. Hai ánh mắt đầy sát khi của Quý gia kia, nàng đương nhiện nhìn thấy, nhưng cũng không để trong lòng.

Người Mạc gia đối với sự xuất hiện của nàng đều có cảm giác ngoài dự kiến. Nàng đủ tuổi tham gia tỷ thí, nhưng để cho một phế vật tới tham gia thì…

“Này, lát nữa tốt nhất là ngươi tự mình nhảy ra khỏi võ đài. Hừ, phụ thân cũng thật là, sao lại để cho ngươi tới tham gia tỷ thí chứ?!” Mạc Cúc chạy tới trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, nói.

“Muốn nói ta, không bằng ngẫm lại chính mình đi. Ngươi cũng là bại tướng dưới tay ta.” Độc Cô Thiên Diệp khinh khinh phun ra một câu, thành công làm Mạc Cúc ngậm miệng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio