- Á!- Ngọc bậc dậy khỏi giường. Hơi thở cô gấp gáp, mồ hôi úa ra như tắm. Chiếc váy trắng tinh khôi ẩm ước bếch dính vào da thịt
Cô vừa mơ thấy chuyện ngày xưa. Vào lúc đó...lúc mà cô tưởng chừng như đã gặp được thần chết...và... Kì Anh cứu cô...cả người chị đầy máu...cả đời này, có lẽ sẽ chẳng thể nào quên được...ơn nghĩa của chị....và...cũng chẳng thể nào quên được...lời nói đó...của anh!
- Giấc mơ chết tiệt!- Ngọc tự tát vào má một phát rõ đau
Đêm đó, Ngọc mất ngủ, ngồi bó chân vào gốc giường, nước mắt mặn và mồ hôi chắt, mặn hơn cả muối, làm trái tim cô đau rát!
Lộp....độp.... Một giọt, hai giọt, ba giọt, bốn, năm, sáu.... Từng giọt nước của trời đang rơi xuống hạ gian. Tăng dần, tăng dần....
Sấm chớp đì đùng, mưa bắt đầu rả rít....
- Ông trời, ông đang cảm thương....hay muốn thi khóc với tôi?
......................
Hồ Chí Minh_Thành phố mang tên Bác.
Phố xá đông đúc nhộn nhịp xoa hoa tấp nập.
Lại một ngày nữa tiếp nối chuỗi ngày dài vô tận. Căn biệt thự đồ sộ gần ngoại ô yên bình âm u hẳn.
Hôm nay không phải một ngày lễ, cũng chẳng phải chủ nhật, tất cả các công ty, xí nghiệp, trường học đều hoạt động bình thường. Chỉ riêng Trung Học Mai Sao, học sinh được nghỉ ngày. Lí do: tu bổ lại gian nhà phụ, chuẩn bị xây thêm kí túc xá trường. Một lí do hết sức bình thường, hợp lí đối với bất kì trường học nào. Nhưng, nếu như là Mai Sao thì chưa chắc được điều gì!
...........
...........
Sat Vila
Vy và Hải ngồi cùng chiếc sofa trong phòng khách. Nhỏ vẫn mặc váy ngủ còn cậu thì áo thun quần thun cụt. Cả hai đang cùng xem ti vi
My và Kiệt ở sofa kế bên. Chàng nằm trên đùi nàng, nghe head phone, đắp chăn mỏng, đôi mắt nhắm nghiềm. Thảo My ngồi cho kiệt nằm, đầu dựa ra sau, tay lướt điện thoại. Tất nhiên, họ cũng mặc những trang phục đơn giản
Hôm nay, một ngày vô cùng nhàn rỗi, công ty không có việc gì quan trọng không đến cũng được, trời thì mưa từ đêm qua vẫn chưa tạnh, cả bọn không muốn đi đâu ngoài ở nhà.
-...chắc mưa cả ngày đấy, ai ra ngoài nhớ mang ô không thì dùng ôtô nha!- Lâm từ tốn nói.
Anh từ tầng trên xuống cùng bộ complet đen. Để xuống bàn nắm chìa khoá ô tô. Lấy riêng cho mình một cái trong đó
Gara có rất nhiều ô tô, đủ loại đủ màu nhưng đều do anh mua, để cho cả nhóm dùng phòng cần thiết
( Shin: nhìn sếp lạnh lùng nhưng chu đáo lẳm nha!)
- Mày tính đi đâu hả?!- Hải hỏi. Cậu quan sát Lâm một lượt: quần áo chỉnh tề, tóc thì vuốt keo. Khuyên tay màu đen cũng được thay bằng khuyên mới, phong cách hơn. Còn xịt nước hoa. Hơn nữa, Lâm không thắc carvat mà là thắt nơ, một cái nơ màu trắng caro đen. Chắc chắn không phải đi làm!
-...đi ra ngoài!- anh đáp cộc lốc
- Dĩ nhiên tao biết mày ra ngoài, nhưng ý tao là đi đâu? Diện gớm!- Cậu trề môi
-Anh Lâm hẹn hò hả?!- My lém lỉnh
-...
- Dĩ nhiên là không rồi. Mày điên hả, Ngọc vẫn còn ở nhà cơ mà~- Vy nháy mắt ẩn ý
- ờ ha, quên mất!- nàng gãy gãy đầu
- Còn em, mình hẹn hò nha!- Kiệt vuốt tóc My
- Thôi. Lạnh quá. Em chỉ muốn ở nhà!- my nói
-....
Lâm vẫn không trả lời, anh nghĩ ngợi hồi lâu rồi quay lưng đi.
- Nói ngọc đừng phần cơm cho anh
- Dạ- Vy đáp
.................
.................
.................
Ngọc đứng trên ban công phòng nhìn bóng chiếc Phe-ra-ri đen dần mất hút. Kì Anh đã về, cô phải giữ đúng giao kèo, cách xa anh càng xa càng tốt!
.........
Trở lại phòng mình. Cô cũng nên thay trang phục, bởi vì cô cũng phải ra ngoài có việc...
Cùng lúc đó, Ngọc nhận được một cuộc gọi Zalo.
Vừa bật lên, Ngọc khẽ sửng sờ:
- Sư mẩu!!!
-.....
- Ai về cơ ạ? Dạ??????
_____Modol Halen___
Chiếc siêu xe dừng trước Halen Modol_một trong những toà nhà con của Hồ Thị. Dù trời mưa, cả toà nhà vẫn sáng rực và rộn rã tiếng nhạc bên trong. Từ ngoài vào trong được nối thảm đỏ, lộng che mưa cao cấp phía trên, khiến cho khách đến không bị dính dù chỉ một hạt mưa, không bị giẫm dù tí bẩn!
Minh Lâm bước xuống. Hai cánh phóng viên đã túa xua chụp ảnh liên tục các kiểu. Rất khó chịu, chỉ một cái nhíu mày, hai hàng vệ sĩ đã xuất hiện "dẹp đường" cho Lâm
- Cầm lấy!- Anh khẽ nhếch môi
Một gã vệ sĩ gần đó kính cẩn đón lấy cặp kính và áo khoác ngoài. Anh bước vào đại sảnh, ngay lập tức xảy ra một trận "Typhoon" kinh hoàng. Vẫn là điều Lâm ghét nhất: trở thành tâm điểm của tất cả mọi người!
Nheo mắt quan sát hồi lâu, cuối cùng cũng đã tìm thấy người mình muốn tìm. Rảo chân về phía một chiếc bàn bất kì
- Chủ tịch Hồ, xin chào!- Lâm nghiêng người kính cẩn
- Ôi trời ơi, cậu Dương!!!
Hồ Viễn Thiện vội vàng rời khỏi bàn. Đi tới bắt tay với anh:
- Thật ngại quá, chỉ là một buổi tiệc nho nhỏ, có phiền cậu không chứ- Ông Hồ ra vẻ áy náy
- Không có gì thưa ông!- Lâm cười lịch thiệp
- Mời cậu ngồi!
- Ông không phiền nếu tôi sử dụng ipad..
- Cậu cứ tự nhiên, nhìn xem, ở đây toàn thành thanh niên, chủ yếu đều lá khách của con gái tôi, sinh nhật nó mà...nó cứ nằng nặc đòi mời cậu, cậu bỏ thời gian vàng ngọc đến tôi áy náy còn không kịp!
-...ông quá lời rồi!
- Cậu cứ ngồi đây đi, tôi vào trong lo vài thứ. Đây là tiệc đứng, cứ thoải mái chọn món.
- Được!
Người đan ông đi vào trong. Lâm khẽ thở hắc ra, tại sao anh lại phải đến một nơi vớ vẩn như thế này trong khi còn bao nhiêu việc phải lo cơ chứ? Nhưng mà không còn cách nào khác, vì bỏ cuộc họp ngày hôm đó mà bây giờ anh phải hạ bệ Hồ Viễn Thiện_cổ đông lớn thứ của công ty, nếu muốn giữ lại chức tổng giám đốc của mình. Cái cô thiên kim họ Hồ này cũng thật là, từ đầu gặp Lâm đã bất an rồi, quả nhiên dai như con đỉa ấy, cô ta còn xin cha mình mail, số điện thoại riêng của anh nữa chứ, đêm qua nhắn nhiếc gọi điện mãi không thôi. Sao thể loại ăn chơi nhí nhãnh đó cứ thích nhắm vào người bận rộn mà chơi đùa vậy. Anh rãnh lắm hay sao? Nhưng cũng chỉ vì cha cô ta mà anh đã cố chịu đựng. Cuối cùng là phải đến buổi tiệc này. Chỉ mới gặp mặt hôm qua mà sao lại mời anh, có ý với anh thật à? Đúng là hành động trẻ con non nớt, cỡ tuổi cô ta, anh và Ngọc phải....
Nghĩ đến đây, có người thoáng giật mình, xong lại phì cười, lại nhớ đến cô rồi, lúc nào cũng thế, không quá phút.
Bàn tay Lâm bất giác móc ipad ra, lướt qua, Ơ...sao lại... Bao nhiêu cái, bóc ngay cái này mang theo, đây là thứ duy nhất mang tên "công nghệ thông tin" anh được dùng suốt tháng khoá huấn luyện, lúc đó ở một nơi hoang vu, chỉ dùng được mấy phần mềm Zak cài sẵn, chụp ảnh và viết notebook thôi. Biết bao nhiêu kỉ niệm trong này...anh...không muốn nhớ lại nữa, với loại này lỗi thời rồi, dùng cũng bất tiệnn, còn nữa, trong này chỉ toàn hình của...
- Hình người yêu à?
- Hơ...
Lâm ngước mắt nhìn chiếc ipad tuộc khỏi tay mình.
Phương xăm xoi "cục sắt" cũ kĩ. Cái gì đây chứ, sản xuất năm rồi mà, còn người xài sao? Đối với những người chạy theo mốt như Phương, đây như một sự sỉ nhục!
- Anh dùng cái này nhìn khó coi quá!
-...trả!- Lâm cau mày khó chịu
- Nếu thích tôi sẽ tặng anh cái mới nhé!
Viễn Phương nói, tỏ vẻ thích thú
- Trả đây!- Giọng anh gằn mạnh hơn
- Ơ...trả thì trả, làm thấy ghê- cô nhóc bĩu môi
Lâm giật mạnh lại, tỏ rõ tức giận.
-...người gì không tí cảm xúc~
Phương lầm bầm khó chịu
Anh không thèm nhìn cô nhóc, cho vội chiếc ipad vào túi
- Xin lỗi tiểu thư, nhưng tôi rất ghét đồ vật thuộc về mình bị người khác đụng vào
Mặt Phương tự dưng đi đỏ lên. Ngầu....ngầu quá! Nhìn anh rất lạnh lùng và đẹp trai. Sao lại có người con trai như vậy chứ??!
- Được...rồi...tôi sẽ chú ý!
Cô nhóc nói xong rồi đi vào trong, tiếng lòng ngực vẫn còn đang thổn thức...
.......
........
Sân bay Tân Sơn Nhấtt
"Chuyến bay từ TokyoTokyo_ Jappan đến HCM_VN đáp cánh...mời hành khách kiểm tra hành lí và làm theo sự chỉ dẫn của nhân viên...xin nhắc lại..."
Ngọc đứng lên rồi lại ngồi xuống ghế. Chiếc vày ngắn màu cam thanh mát cùng áo sơmi trắng. Chiếc ô hồng hình trái dâu bị chủ nhân xinh đẹp quăn lăn lóc,cô không còn để ý đến nó nữa. Cái cô đang nóng lòng bây giờ, là sự xuất hiện của một người đặc biệt!
Cộp cộp. Tiếng giày batanh chạm đất, chàng trai cao to cùng mái tóc trắng bạch thật lạ thuộc về sứ xở hoa anh đào. Chàng trai mang kính râm đen. Có lẽ anh ta ý thức được mình sắp phải thích nghi với khí hậu nóng ẩm của Đông Nam Á!
Áo thun trắng và quần jean trắng. Balo đen hiệu "Black White angel". Bỏ cặp kính ra, chàng trai đảo mắt một vòng, dừng mắt lại trên người con gái xinh xắn đang đứng ngồi không yên. Chàng trai gọi lớn:
- JURi! JURI ELYKHA!!!!
Ngọc hốt hoảng nhìn lên nhìn chàng trai, không kiềm nổi xúc động:
- KELVIN!
............
O.s