Thấy có nhiều bạn hỏi thăm Couple MinhxLinh quá, thôi thì chap này lồng đoạn có họ vào, vì thế nên đoạn kết năm trước của LâmxNgọc sẽ đẩy xuống chap sau nhé! Love all.
Khám phá chút công việc của nó và hắn nào!-----------------Ichiro Hirojima(t). Tên thường gọi Kelvin. Là người Nhật %. Da trắng, mũi cao, sỡ hữu một đôi mắt màu café cùng mái tóc trắng bạc. Cháu ruột của Miwa. Nghề nghiệp: siêu mẫu nổi tiếng. Người đứng thứ trong top sát thủ được chọn, chính vì bị loại ra khỏi top. Kelvin nắm giữ chức vụ Trung Vương yểm trợ.( đến đây sẽ giải thích thêm. Ngôi vị Nam sát thủ đỉnh cao gồm cấp bậc, Trung Vương, Thiên Vương và Ma Vương. Trong đó, Ma Vương lớn nhất và chỉ đứng sau Huyền Vũ. Người đó chính là Zak)
Cao m. IQ ba chữ số!
----------------------------
Ngọc rời khỏi chỗ ngồi. Chiếc túi xách rơi mạnh xuống đất. Một bước chân, hai bước, ba bước....cô nhảy bổ tới ôm chặt lấy người con trai trước mặt.
- Angel...juri...angel!- Kelvin ngỡ ngàng nhìn Ngọc. Không biết nên nói gì, chỉ có thể ấp úng được nơi đầu lưỡi
- You horri..ble! Why did you choose to go to Jappan for years and now return?(Đồ...xấu xa...s.ao lại chọn đi Nhật năm chứ. Anh chết quách đi còn tìm đến đây làm gì???)
Ngọc gào lên. Mắt đã đỏ hoe, Kelvin...là cái đồ chết bầm!
- Juri. Gomen na. Sorry!- Kelvin xoa nhẹ nhàng đầu cô
- Huhu....
- You hugged me tight! Juri....elyka....angel??... Hey!!!
(Nè sao ôm anh chặt vậy. Juri à... Elyka...angel...nè!!!)
Câu gọi cô bằng vô số tên
Nghe kelvin nói vậy cô mới từ từ nới lỏng ra vòng tay
- You...uhm!
( Anh...hừ)
Cô liếc xéo cậu trai một cái
- I'm so happy....because...you miss me!
Nhìn nụ cười ngạo nghể qua châm chọc mà Minh Ngọc phát bực. Đúng là Kelvin đây rồi. Vẫn như trước
- No kidding! I hate you......very very hate!!!
( Đừng nói kiểu đó nữa. Em hờn anh...vô cùng vô cùng luôn)
Cô đáp. Thò tay véo mũi cậu.
- Au!! Stop stop. We are at the airport. Now take me go your home. I will bother some time!!! Hehe!
( Ôi dừng lại đi. Đây là sân bay đó. Dẫn anh về nhà đi mình nói chuyện. Cho ở ké một thời gian chứ? Hehe)
- Ok... You will be died by me!!! Go go go!!!
Ngọc nhìn kelvin ngấu nghiến. Sau đó nắm lấy cổ áo lôi đi xềnh xệch.
Có chàng trai mỉm cười thật nhẹ nhìn cô gái vấu lấy cổ mình vô tư. Kelvin....đã nhận ra một điều gì đó....thật không nên!!!
..........
........
........
Buổi tiệc sinh nhật cô tiểu thư Hồ gia đúng là phô trương. Không khí đã ngày một đông đúc hơn. Tiếng nhạc cũng lớn dần để không bị tiếng người lấn át. Lâm cảm thấy rất khó chịu!
Hồ Viễn Phương khoác lên mình bộ cánh lộng lẫy dạo quanh tiếp khách, nhờ vậy cũng bớt đi một mối phiền dành cho anh. Chắc anh nên về quá. Phải thế thôi, Hồ Viễn Thiện cũng thật là, chọn cho anh chiếc bàn trung tâm luôn. Làm quái gì vậy chứ. Bàn trung tâm dành cho nhân vật chính của bữa tiệc, không lẽ muốn anh chút nữa ngồi cùng con nhóc đó. Chết mất!
Chỉ mới có ph. Đi về thì kì quá. Nhưng... Ở đây toàn là dân choai choai, phong cách xốc xốc sao ấy, mấy loại này chị hợp với Minh hay Hải thôi. Anh hết chịu được rồi..
- Chủ tịch Hồ. Tôi xin lỗi, vì có việc gấp quá nên...
-" Ồ không sao. Nếu bận thì cậu Dương cứ về. Hôm nào chúng ta lại dùng cơm.."
- Vâng. Chào ông
Thế là xong! Anh chuồn êm thôi
Lâm đưa tay bỏ iphone vào túi. Đứng dậy rời bàn. Vừa đi về phía cửa sau, tay vừa nới lỏng chiếc thắt nơ.
- NÈ!
Lại cái giọng chua chát đó. Anh thở dài một hơi rồi xoay người lại:
- Có gì không thưa tiểu thư?
- Anh đi đâu đó?!- Viễn Phương như phát cáu nhìn anh. Anh định chuồn hả
- Về!
Ha. Quả nhiên là vậy, cô đoán không sai mà. Cái người này đúng là làm cô bực thật chứ. Cô đã hạ mình cỡ nào để mời anh ta đến đây. Vậy mà...
- Anh...thật sự không quan tâm đến cảm xúc của tôi?
-...xin lỗi tiểu thư. Tôi không hiểu tiểu thư nói gì
Lâm nghiêm mặt lại. Con nhóc này đúng là quá quắt
Tay Phương hơi run lên. Khoé môi giật giật:
- Anh.. Có thích tôi không?
- Gì?
Lâm chau mày
Thích? Cái cô thiên kim này. Đây là lần thứ gặp mặt nhau. Cô ta hỏi anh có thích cô ta không, gì đây?
- Sao? Trả lời đi. Anh có thích tôi không. Tôi thì tôi lỡ thích anh rồi. Anh có đồng ý làm bạn trai tôi không?
- Cô nhóc, cô còn trẻ con lắm, hãy dừng lại đi!
Lâm nhàn nhạt nói
- Cái gì. Anh nói ai trẻ con?
-...
Anh khẽ tặc lưỡi nhìn Phương. Cô nhóc mặt đỏ lên gay gắt. Chậc, bị nói trẻ con thì như thế. Không phải trẻ con thì là gì?
- Tôi xin phép.
Xong anh xoay người đi. Có người nọ không phục:
- Anh khoan đi. Nói cho rõ ràng nào, sao lại không trả lời tôi chứ. Tôi lớn rồi, không phải là trẻ con nhé. Anh có ngon tìm được người khác hơn tôi xem. Nếu anh không chịu trả lời, tôi sẽ xem như anh thích tôi!
Cô nhóc hét lớn. Đã có vài tiếng xù xì từ phía sảnh chính. Họ thắc mắc cặp đôi đang ầm ĩ ở lối ra vào sau làm gì mà lại to tiếng đến thế???
Anh khựng người lại. Quay ra sau nhìn cô gái kiêu căng tự mãn. Đúng là anh hết chịu nổi cô ta rồi:
- Tiểu thư muốn tôi trả lời về điều gì?
Anh lạnh lùng hỏi
- Tôi hỏi anh có thích tôi hay không. Nếu không thì anh đúng là đồ ngu. Thử tìm xem có đứa nào hơn được tôi hay không?
Cô ta lại gắt gỏng nói. Đúng là có chút cao ngạo, ngang ngược, lại trẻ con và quá quắt nữa:
- Nếu tôi trả lời cô sẽ để tôi đi?
- Đúng!
Lâm khẽ nhếch môi:
- Được. Tôi nói... Tôi có một đứa em gái xinh đẹp hơn cô gấp lần. Tôi có một cô bạn thân dáng chuẩn hơn cô lần. Có một đứa em khác đanh đá hơn cô gấp ngàn lần. Và....tôi yêu một cô gái hiền dịu hơn cô...hàng vạn lần! Được chưa?
Lời nói anh thốt ra, không nhanh không chậm, rõ ràng, rành mạch... Hồ Viễn Phương bị rơi vào trạng thái bất động. Bàn tay Phương ngoe ngoẩy như run, như tức giận. Nhưng không thể nói thành lời.
- Cái...g...ì..chứ???
Trong Phương vẫn đứng bặp bẹ thì Lâm đã xoay lưng đi thẳng.
......
"Lòng anh đau buốt tái tê
Tình em như đá sỏi lạnh lùng"
.........
- Tới chưa?
Giọng nó nhàn nhạt qua loa điện thoại
- "Rồi. Khi nào mày về"- Ngọc nhẹ ngàng hỏi
- Khoảng chín rưỡi. Đưa anh ta về nhà trước. Nói là bạn của mày nhé! Con My đã nói vậy với Kiệt
- "Ok men!"
Nó tắt điện thoại. Sư Mẫu vừa cử Trung Vương sang, đồng nghĩa với việc là, nhiệm vụ đầu tiên sắp bắt đầu... Và cái nhiệm vụ ấy, chính xác là tối nay.
Haiz. Đúng là nản, vừa mới ra mắt mà đã... Cuộc chiến đẫm máu lại bắt đầu rồi. Tứ Thiên Vương khi nào ra mắt vậy, các anh mau vào giúp tụi nó một tay đi chứ. Tại sao DG lại hoạt động trước FD cơ chứ, DG dù gì cũng là con gái mà, đúng là không công bằng!
Đặt điện thoại lên bàn, nó lại tiếp tục với công việc dang dỡ. Phải hoàn thành cho xong hồ sơ này, trước khi vị đối tác quan trọng ấy đến!
Linh không làm thì thôi. Một khi đã làm thì rất tập trung, bất chấp mọi tứ, tập trung vô cùng cao độ
Nó đang bận tâm về vị khách sắp đến. Thực ra chỉ là một công ty nhỏ mới thành lập nửa năm nay, nhưng lại vô cùng thịnh vượng, nhiều nguồn đầu tư mãnh mẽ, làm ăn rất chẩt lượng, rất nổi tiếng. Hợp tác được với công ty này, đảm bảo sẽ sinh được nguồn lợi vô cùng lớn.
Nghe đồn đại chủ tịch chỉ là một thanh niên trẻ nhưng rất tài năng, bởi vì vậy nên Linh cũng có đôi chút hiếu kì.
"Cốc cốc cốc..."
Tiếng gõ cửa vang lên, nó dừng lại bản kế hoạch đang làm:
- Ai đó!
- Cô Dương, chủ tịch KW đã đến. Mời cô sang phòng bên ạ!- Tiếng cô thư kí kính cẩn gọi
- Được rồi, tôi qua ngay.
Nó ngàn nhạt nói xong kéo ghế đứng dậy. Đến rồi sao? Nhanh thật.
Bước vào phòng vệ sinh chỉnh đốn lại mình trước gương. Váy công sở, áo sơmi ngắn tay. Nó cột cao mái tóc lên, buộc phồng luôn mái để lộ vần trán tri thức. Ok, ổn!
Mở cửa phòng và bước ra ngoái, thư kí Hà đã đứng ngoài chờ sẵn:
- Cô Dương, tài liệu đây!
Nó khẽ gật nhẹ đầu, chìa tay cầm lấy xấp giấy đánh máy vẫn còn nóng.
- Nói sơ về vị khách đó cho tôi!
Nó nói.
- Dạ vâng, đó là một thanh niên ạ, cao cỡ mét tám. Anh ta nhìn rất trẻ. Chắc chắn chưa vượt qua tuổi đâu!
Nghe cô thư kí nói nó khẽ nhếch miệng. Ôi trời, xem ra không phải là dạng vừa!
- Đến rồi, thưa cô!
Trước mặt nó là căn phòng lớn, dùng để tiếp khách. Điều đặc biệt là nó cách âm nhưng cả tường lẫn cửa ra vào đều đóng kính trong suốt. Làm như vậy khách hàng có thể vừa trao đổi vừa quan sát cảnh vật bên ngoài, tạo ra một không gian rộng rải, thoải mái hơn
Bên trong có một anh chàng mặc vest đen lịch thiệp đang tựa đầu ra sofa. Chàng trai xoay lưng vừa phía nó, nó chỉ thấy được mái tóc màu cafê cùng chiếc mũi cao kiêu hãnh. "Gì đây? Người này sao?" nó tự nghĩ, nhìn cách anh ta ngồi thật là ngang tàn, ở đâu ra thế này???
Nhưng mà khoan, nó lại...thấy, phong cách ngồi này hơi quen, nó thấy đã thấy ở đâu rồi, và hình như cái phong cách này thuộc về thần thái, thần thái người này quá nổi bậc, quá ngang tàn nên tạo cho người khác cảm giác đặc biệt. Phải đúng là rất quen mà!
Cạnh chàng trai còn có một người đi theo, hình như là thư kí, cô ta ngồi đối diện nên nó thấy mặt, người này cũng đã thấy nó. Bèn có ý lay anh chàng đó dậy.
( Như đã nói, tường và cửa đều là kính trong suốt
Sao? Nói vậy anh ta đang ngủ à. Cũng oách thật, xem bộ một người kiêu ngạo rồi đây. Sao mà nó dị ứng với cái thể loại này thế không biết. Nhưng, buộc lòng hôm nay hợp đồng này phải được kí, có thế tối nay nó mới yên tâm lòng làm việc đó được!
Phất tay cho thư kí lui. Nó từ đẩy cửa bước vào.
Cô thư kí của chàng trai nhanh nhẹn đứng dậy cuối đầu.
Chàng trai vẫn trong trạng thái bất động, anh ta không có ý định chào nó sao???
- Chủ tịch. Cô Dương tới rồi!
Thư kí nhắc khéo.
Nó vẫn đứng đó nhìn người này không lia. Anh ta vẫn ngồi im. Trời, sắp hết kiên nhẫn với anh ta rồi nha.
Bỗng may rủi sao chàng trai đứng dậy, anh ta cuối cùng cũng chịu quay sang và chào nó, nhưng, điều làm cho nó không ngạc nhiên chính là:
- Nguyễn Hoàng Nhật Minh, Chủ Tịch KW, chào Tổng Giám Dương.
Trong tích tắt nó mở to mắt nhìn hắn. Hắn...làm gì ở đây???
Bàn tay Minh chìa ra trước mặt Linh. Dù hơi bất ngờ nhưng vẻ mặt thản nhiên của nó vẫn rất ư là điềm tĩnh, nó không nhanh không chậm chìa tay ra bắt tay với hắn:
-...hân hạnh!
Nó đáp, nở một nụ cười giao tiếp
- Nguồn gốc đầu tư của CFF rất rộng, lại rõ ràng, đạt tiêu chuẩn, quy mô, ngân vốn cao, nếu chúng ta hợp tác, chủ tịch KW anh nghĩ thế nào?
Nó hỏi. Hắn có vẻ đăm chiêu, để tay lên cằm một lúc lâu. Đúng kiểu một người suy tư trong kinh doanh
-... theo tôi được giá các mặt hàng bên CFF khá cao. Trung tâm thương mại của CFF tuy nằm ở giữa thành phố nhưng giá đó quả thật là hơi cao. Trong khi đó các trung tâm lân cận lại rẻ hơn. Vậy cô có chắc chắn đầu tư vào CFF sẽ hút khách?
- Một câu hỏi rất hay. Đúng là như vậy thật, nhưng anh hãy yên tâm về điều đó, anh xem qua cái này đi,các mặt hàng nội thất % đều đến từ Nhật có bản hành và chất lượng tối tân, về các nguồn thực phẩm là do công ty PFT cung cấp. Còn các loại hàng may mặc, trang sức thì đều do chính CL sản xuất. Ngày nay khách thượng lưu lẫn khách thường đều có tiêu chí chọn hàng chất lượng, giá cả không là vấn đề nữa!
-...theo cô nói thì đúng. Đúng là các nguồn thực phẩm của PFT_cung cấp thực phẩm số Châu Á thì khỏi bàn cãi. Mẫu thiết kế của CL tạo ra thì không gì bằng, vậy còn Võ Thị, nghe nói CFF cũng hợp tác với PPM. Hai trung tâm lớn nhất Việt Nam đã hợp tác rhì tôi e rằng mình sẽ chịu lỗ trong cả .
- Anh thật khiêm tốn. KW nửa năm nay đã rất nổi tiếng, danh tiếng của anh vào cùng PPM và CFF chắc chắn còn phát triển hơn nữa. Phần trăm vẫn công bằng chúng tôi không thiên vị bên nào.
.......
Bên ngoài hai cô thư kí chỉ biết ngồi ngáp xem xét tình hình hai vị sếp của mình. Sao mà chán thế không biết, mặt ai cũng lạnh tanh không có tí xúc cảm. Nội dung họ trao đổi là gì thì không biết, nhưng chắc chắn một điều là từ đầu đến giờ họ luôn nhìn nhau không lia nửa giây.
......
Villa Sat
Kelvin theo chân Minh Ngọc vào nhà. Cậu chàng cò lạ lẫm với đất nước này lắm. Wow! Phong cách villa này đặc biệt ghê.
- Do you know Vietnamese, Kelvin?
Bước vào phòng khách hai bước, cô liền quay sang hỏi kelvin. Quên mất việc bất đồng ngôn ngữ, và hơn thế nữa, nhà này, có một người rẩt ghét những tên đẹp trai ngoại quốc(shin: biết ai không nè?!)
- Uhm. Y..es, but I can't speak it well!
Cậu gãi gãi đầu nói, lúc trước có học dì Miwa một chút, nhưng...vẫn không thể học nhiều được, phát âm cực kì mắc cười. Đó là ngôn ngữ kinh khủng nhất mà kelvin từng biết!
- Don't worry! Everyone in this House knows english. You use it to talk to them
( Không sao. Mọi người đều nói được Tiếng Anh. Anh cứ tự nhiên nói chuyện với họ)
- Okay~~~
......
Hải với Vy đang check in trên sofa. Đối diện là chàng đang nhìn cả bực tức.
- Hai đứa bây muốn sét đánh chết m hết hả? Thấy đang mưa không?
- Thế có cây thu lôi dùng làm gì?- nhỏ thản nhiên đáp
Hải cầm gậy tự sướng sửa lại góc cho đẹp nhìn Kiệt nói:
- Thời tiết thế này đúng là chán chết được. Ngoài làm mấy trò này ra còn biết sao nữa chứ!
- Không cần đứa bây nói thì tao cũng biết chán rồi, ngừng selfie bằng mấy kiểu rợn người đó đi.- Kiệt trề môi
- Chứ không phải pic mày thua tao k like nên tức hả?!- cậu cười đểu nhìn chàng, sau đó check một kiểu chu môi
- Xin lỗi nha. Vì tao với Thảo My công khai hẹn hò trên trang cá nhân nên mới thế thôi. đứa mày thử công khai hẹn hò coi, tụi Fc giải tán sạch bây giờ!
- Nói nhiều quá!- Vy tặc lưỡi
Thảo My dọn trái cây từ bếp lên đặt xuống, nói:
- Cặp kia, ăn hiếp chồng tôi đấy hả?!
- Không dám đâu Tiểu My, có đứa đang ai oán chuyện hẹn hò với em mà bị sụt like đấy!- Hải nháy mắt
- Cái gì. Anh...thật không?!- Nàng quay phắt qua chàng, căng mắt nhìn
-...anh không có, bà xã!. - Kiệt nhanh nhẹn đáp
- Anh ấy nói không có mà!
- Chậc...mày dễ tin vậy đó hả?!- nhỏ nhăn mặt
- Con nhỏ kia. Đang phá hoại hạnh phúc gia đình anh mày hả?!- Kiệt quát
- Không dám. Anh già!
- Mọi Người!!!
Giọng cô reo lên ngọt ngào, làm cho tất cả đều nhìn về phía cô.
Phía sau Minh Ngọc là một chàng trai, mái tóc bạc sáng ngời, khuôn mặt Nhật tạo nên các góc cạnh tuyệt vời.
Ngoài trời mưa đã dần tạnh, đâu đó loé sáng ánh bình minh ban mai.
- Ok. Tôi đồng ý hợp tác!- Minh chấm dứt câu nói bằng động tác đập tay xuống bàn. Nó nhanh chóng bàn giao hợp đồng
Để thời gian cho hắn đọc lại hợp đồng, nó bắt chéo chân quan sát. Cái con người này, nó quả không thể lường được. Hắn ta rốt cuộc là cái quái gì, tối hôm qua nó có ghé qua Zuk Bar gặp Zak và đan em trong bang. Có thấy hắn ở đó. Áo quần lúm nhúng, cặp cổ hai ba nhỏ trong Hana đi ra, lúc h nó dậy uống nước hắn mới về nhà, còn bảo nó lấy hộ chai nước, nó hỏi "Nước lọc?"và hắn đáp "Không, Revive!". Lúc nào hắn cũng uống loại đó cả. Sáng dậy đi lên sân thượng lấy bộ quần áo phơi nhưng bị mưa ướt nhẹt. Nó đã thấy vỏ ba chai Revive và hẳn nằm ngủ trên chiếc giường kiểu nghỉ mát cạnh cửa sổ. Chẳng buồn gọi hắn dậy vì cửa sổ lông kính trong suốt, mưa cũng chẳng sao. Bộ quần áo tối qua vẫn chưa thay. Lúc đó còn thầm thương cảm cho papa Vĩnh Kì có thằng con kiểu này chắc rất khổ tâm. Còn thắc mắc tại sao người sống thế này lại là một trong tứ đại thiên vương được?
Vậy mà bây giờ, hắn_đang ở trước mặt nó với tư cách chủ tập đoàn KW, tập đoàn được xây dựng bởi một doanh nhân tài ba trẻ. Là hắn đó sao??? Vậy còn chi nhánh LGL, Lâm nói hắn cũng được giao chi nhánh của papa Kì, thời gian ăn chơi như thế hắn quán xuyến công việc thế nào vậy???
- Ok. Đã xong!
Minh buông bút xuống hài lòng sau khi kí tên vào hợp đồng
- Cảm ơn anh, mong hợp tác tốt đẹp!
Nó lại cười nụ cười giao tiếp. Bắt tay với hắn
- Nếu không có gì thì tôi xin phép ra về!
Hắn từ từ đứng dậy
- Vâng. Tôi sẽ nhờ thư kí tiễn anh
Nó cũng đứng dậy theo
- Không cần phiền thế. Tôi sẽ tự về!
Hắn cười mỉm
- Vậy...chào anh!
Nó hơi gập đầu
Hắn cũng không nói nữa. Quay lưng đi.
Bước ra đến cửa, thư kí đã chủ động mở cửa cho Minh. Nhưng rồi hắn khựng lại, nghĩ ngợi gì đó lại quay mặt về phía nó:
- Cô Dương, tôi có thể hỏi một câu riêng tư không?
Đang thu dọn hồ sơ trên bàn, nó như bất ngờ, nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mẳt khó hiểu:
- Tôi muốn hỏi, cô đúng là con gái út của Thầy Hải không?
-...
Ánh mẳt nó nhìn hắn còn bàng hoàng hơn nữa. Hắn...hỏi cái điên khùng gì vậy?
- Rất mong cô trả lời thật lòng. Dương Minh Hải là cha của cô?
Nó thật không hiểu nổi cái con người này, ai chẳng biết cô là con cha cô. Hỏi điều này là có ý gì. Nhìn thái độ của hắn tuy có chút ngạo nghễ, cả nụ cười nhếch miệng đó nữa, nhưng không giống đang đùa cợt chút nào! Hắn ta làm sao vậy?
-...thì sao?
Nó nhàn hạt đáp
Hắn đứng nhìn nó hồi lâu với đôi mắt hổ phách kiêu hãnh, trong đó chứa chút gì đó, có lẽ là nghi hoặc chăng?
Tần ngần một lúc lâu, Minh bỏ tay vào túi quần, miệng nở một nụ cười rất lạ, chưa bao giờ thấyy:
- Ra là vậy!
Bước chân Minh thong thả, cậm rãi. Nó ngồi lại hồi lâu với dòng suy nghĩ lạ lẫm:
- Con người kì quái này!
Sau đó, nó cũng rời đi, chuyện đêm nay là quan trọng hơn. Nó phải làm cho xong công việc và về nhà!
O.s