Chương này viết theo kiểu hồi tưởng nối tiếp...các hình ảnh tình huống bị đứt đoạn nhưng liền mạch với các chương trước. Sở dĩ viết kiểu này vì...ehèm, một phần vì Shin hơi lười, phần còn lại vì muốn sáng tạo phong cách một chút!
cái kết không trọn vẹn
[".....
Đã ngày nay, từ khi thế thân cho cô đối diện với thần chết, Kì Anh vẫn chưa thể bước xuống giường. Vết thương tuy không nghiêm trọng lắm, nhưng chắc chắn để lại dấu tích, có thể là một cái thẹo lớn!
Ngọc ngồi cạnh chiếc giường chị mà nước mắt không ngừng rơi.
Chị cười yếu ớt, nhìn cô, bảo không sao đâu. Nhưng làm sao mà không được chứ, đau đớt da thịt ở vùng lưng và dấu vết này, mãi mãi in trên tấm lưng nhỏ bé!
Rốt cuộc, tại sao chị ấy phải làm vậy? Còn không phải vì...ba chữ chị em tốt?
Từ khi Ngọc lớn lên, từng vết thương, từng vết sẹo trên người cô, cô thích ăn gì, uống gì, thích son màu gì, thích đi xe gì, loại quần áo gì,...Kì Anh còn rõ hơn cả cô. Ngọc...như một phần mạng sống của chị vậy. Còn không phải sao?
Cô thật là đáng chết, vì cô mà chị ra như thế này.
Và lúc ấy...có cô gái, tự hứa với lòng mình...sẽ bảo vệ ngươi chị gái ấy cho đến cùng...và bằng mọi giá!..."
..............
.............
.............
..............
".....
Hôm nay là ngày chị tháo băng. Ngọc đã rất vui, háo hức nấu cháo cá từ sớm mang qua cho chị tẩm bổ. Nhưng...vừa đi được hai bước dãy hàng lang cô đã nghe thấy một âm thanh lạ. Chính xác...là một tiếng hét:
-Thôi Đi!!!
Là tiếng của chị. Ơ..chị sao lại ở đây. Chị đang nói chuyện với ai vậy. Người còn lại đứng ở góc khuất, không rõ mặt. Cô nhanh nhẹn chạy đến...nhưng, chỉ vài bước. Chân cô đã khựng lại.
Mắt Kì Anh ngấn nước đỏ hoe, nhào tới ôm lấy con người đang đứng đối diện, và người đó, là... ANH?
- Chị...- giọng Lâm sững sờ. Nhưng...có vẻ không bất ngờ khi bị Kì Anh ôm lấy
- Xin cậu...để tôi ôm thế này...phút...phút thôi. Tôi biết..mình làm như thế này là có lỗi với Ngọc...nhưng, bây giờ, tim tôi đang rất đau...- Giọng chị ướt át. Bản thân anh cảm nhận được...sự chân thành trong lời nói của Kì Anh
-...chị. Buông..ra đi... Tôi không hiểu gì cả- anh khó nhọc nói
- Cậu...hức...nói dối. Rõ ràng cậu biết tôi yêu cậu. Nhưng vẫn cố tình ngó lơ. Cậu làm vậy là vì Ngọc, phải không?
-...
- Vì thế...tôi sẽ không làm khó hay cản trở hai người. Nhưng...làm ơn, đừng tránh né tôi. Chỉ phút thôi. phút để tôi ở gần cậu...
Đến lúc này cô đã không còn kiềm chế được nữa...bờ môi nhỏ xinh chịu đựng bao uất nghẹn rồi...
- Jakl... Kì Anh...hai ngư..ời...
Anh nhìn lên sững sờ, chị hoản hồn buông anh ra!
- Ngọc...
Cô khóc, hai hàng nước mắt rơi lả chả....
-..nghe...nghe anh nói... Ngọc...
Lâm lắp bắp, anh nên nói gì đây...phải rồi, giải thích...giải thích..
Nhưng....
Xoảng... Khai cháo rơi mạnh xuống đất. Có cô gái bé nhỏ quay lưng bỏ chạy...
- NGỌC!!!
Âm vang anh thốt lên theo tiếng bước chân nhỏ...
.......
Ngọc bỏ chạy về phòng và đóng sầm cửa lại, khụy xuống, khóc nức nở. Kì anh yêu Lâm ư. Tại sao? Đời trêu người sao? Cả cô và chị đều yêu Lâm?
Cô không trách anh, không trách chị...cô chỉ bản thân mình....giờ đây, cái cô đã hứa với chị...làm cho chị hạnh phúc...nhườn hạnh phúc của mình cho chị ư? Làm sao nhườn???...."
Và...điều đau nhất bây giờ là...sao anh không đuổi theo cô?
......"
..........
...........
".....đã đêm... Cánh cửa phòng Kì Anh vẫn mở...đèn sáng, chỉ khép hờ.
Cô gái bên ngoài thở hắt một hơi, mạnh dạn bước vào...
Tấm lưng vẫn còn băng gạc bao bọc đang run lên từng hồi...chị còn khóc sao? Phải...chị khóc lâu hơn cả cô!
Kì Anh cảm nhận tiếng bước chân phía sau lưng mình, hốt hoảng quay sang:
- Ngọc...!
Dưới ánh đèn mờ mờ, đôi mắt mọng nước sắp vỡ vụn, có khi nào nó đã sắp nổ tung theo tình yêu?
-...em...có chuyện muốn nói!
Sau một lúc tần ngần do dự. Ngọc cũng đã mở lời
...
Trên hai chếc ghế tre đối diện. Hai cô gái trao nhau ánh mắt bi thảm:
- Chị thích Lâm?
Cô hỏi
- Không...là yêu!
Chị trả lời
-...bao lâu?
-...lần đầu gặp mặt!
-...chị....không có gì để nói với em sao?
-...chị xin lỗi!
- Em không cần!
- Chị thật sự xin..lỗi!
- Em đã nói không cần mà!
Cô đập tay xuống bàn.
Mắt Ngọc long lên sòng sọc, như một người xa lạ...trong tình yêu, ích kỉ luôn thắng tình thân...và cô cũng vậy
- Cạnh tranh công bằng đi!
Cô dõng dạc tuyên bố
Chị bất ngờ ngước mặt lên nhìn Ngọc:
- Em...
...."
.........
".... Nộp đơn vì lí do bị thương. Có một nhiệm vụ khẩn Kì Anh và Zak không thể làm cùng nhau được. Dù gì cũng là người thấp điểm nhất đội, cô đã xin chị cho mình đi thay để cộng thêm điểm, cô thế chổ Kì Anh...và người cô chọn cùng đi thay cho Zak...là Kelvin. Không phải Jakl!
- Angel!
Ánh mắt Lâm gầm lên
- Sao anh?
Cô tỉnh bơ đáp
- Sao em không chọn anh?
Anh nhíu mày nhìn cô vẫn đang bình thản thu xếp hành lí trên giường
- Em...vẫn còn để ý chuyện đó?
- Không!
- Em nói dối!
- Em không dối!
- Anh không tin!
- Vậy thì anh đừng hỏi!
- Em...
Ngước mặt lên nhìn anh, cô cười mỉm:
- Em...thích đi cùng Kelvin đó. Thì sao nào?
Lặng lẽ xách vali ra ngoài. Cô đóng sầm cửa lại..
Và đó là lần đầu tiên, biểu hiện cô và anh dành cho nhau thật lạ..."
===========
Hiện tại
Chai rượu nho bị đập mạnh vào ô cửa sổ. Thành lang cang cao vun vút. Màn trời chiều tĩnh lặng phản đối tiếng ồn đó.
"Cạnh tranh công bằng đi. Vì chị là chị em, em sẽ không hận cũng như không nhườn chị. Tìm cách để em xa anh ấy một thời gian và ở bên chị. Đến lúc đó, anh ấy chọn ai thì người còn lại sẽ buông xuôi. Giao kèo này tuy bất lợi cho chị vì em và Lâm đã bên nhau từ nhỏ nhưng...em xin lỗi!"
Ngọc nhíu mày nhìn bàn tay mình chảy máu. Nước mắt lại thi nhau rơi. Các mảng kí ức rời rạc đang bày ra trước mặt!
Bất lợi cho chị ư? Ha, nói nghe dễ. Cô mới chính là kẻ ngộ nhận!
Rượu nho? Sao đắng thế này? Đồ dỏm à? Chết tiệt...
- Angel... What Happen?
Kelvin từ tầng dưới đi lên, liền hốt hoảng chạy lại!
( Ngọc và Kelvin sẽ nói tiếng anh doạn này)
- Em..tay..
Kelvin lắp bắp
-..em không sao!
Cô xoay mặt đi tránh né!
-..thật là...bất cẩn thế..
Bàn tay cậu nâng tay cô lên xem xét
-...
Cô đứng yên để cho kelvin nắm lấy tay mình. Một chút hơi sức cũng không còn để phản đối
- Ôi trời..máu này...đồ ngốc..
Kelvin tự lẩm nhẩm. Ngước lên mắng
- Em làm gì mà uống rượu...ơ..
Môi cậu cứng đờ lại. Một giọt nước rơi lên môi cậu.
Mưa? Nước mưa sao?
Không. Đã tạnh lâu rồi mà...
Một cơi gió thoảng qua...
Cô gái đứng tựa lưng vào thành lang cang, cúi gầm mặt...mái tóc xoả loà xoà...chiếc váy trắng bay bay...
Chàng trai khụy gối nắm lấy bàn tay nhỏ. Sững sờ nhìn cô gái đang rơi nước mắt
- Anh à, em...phải làm sao...
-...
-...em...không kiềm được nữa rồi...
-...
-...em ảo tưởng...em biết...nhưng...hức...hức...
........
Bước chân cô ngã nhào xuống, chống lấy đôi bàn tay xuống nền gạch lạnh, nước mắt cô rơi...rơi...rơi, nhiều hơn
======
"...
tháng sau khi trở về cùng Kelvin... Nhiệm vụ tuy đã thành công, nhưng có một việc xảy ra ngoài ý muốn. Cô bị đánh tin đồn là người tình của Kelvin. Chẳng mảy may bận tâm. Cái cô muốn xem...là thái độ của anh khi biết được tin này....
"...thật ra, từ ngày đầu gặp mặt, tôi đã thích chị rồi chỉ là...tôi không thể nói ra. Còn Minh Ngọc, tôi chỉ xem như em gái. Bao nhiêu lâu nay tôi đã bí mật tỏ tình với chị rất nhiều nhưng...cớ sao chị vẫn từ chối tôi...tôi chết mất. Đừng bận tâm chuyện tôi và Minh Ngọc. Nhưng nếu chị nói không, thì tôi vẫn yêu chị. Tôi chỉ cần biết tình cảm của chị là được rồi..."
Lâm ngồi trên sofa quay lưng vào trong nên chắc không thấy cô đang đứng trước cửa phòng. Kì Anh thì hướng ánh nhìn ra cửa sổ.
- Dừng lại đi!
Giọng chị bình thản
- Biết trước chị sẽ nói vậy mà...
Giọng anh lạnh nhạt
Đâu rồi...cái vẻ lãnh đạm dù ở cùng cô tuy quan tâm nhưng vẫn xuất hiện đâu rồi??? Và...cái gì đang ở trước mắt cô đây??? Đây...có thật là người con trai đang thương hại người con gái luỵ tình???
Không, ngay từ đầu đã là một mối tình đẹp... Họ yêu nhau từ ánh nhìn đầu tiên!
Vậy cô là gì...trong vỡ kịch tình này? Hoá ra từ đầu người ảo tưởng là cô. Cô...tự tin Lâm yêu cô, cô cho rằng chị đơn phương luỵ tình. Cô...là cái quái gì đây? Tự đến gặp người chị mình yêu thương kính trọng và.. cho chị một cơ hội cạnh tranh công bằng à, thì ra...chính cô là người tự cho mình cơ hội, cơ hội để sáng mắt. Từ đầu hai con người cao thường này chỉ xem cô như là em gái, một đứa em gái mơ mộng hão huyền. Lòng tự trọng của một đứa con gái để ở đâu? Cô đã làm gì? Chen chân vào hạnh phúc của họ ư?
Vì cô mà họ ém nhẹ tình cảm của mình!
Hôm nay là tháng . Sinh nhật thứ của cô. Định bụng sẽ nói ra tất cả lí do cô chọn đi cùng Kelvin. Và sau đó, sẽ thật lòng nói ra tình cảm của mình, tình cảm mà bao lâu nay cô và anh chỉ thể hiện qua cử chỉ chứ chưa hề nói ra bằng lời!
Thế mà....xem ra đã không cần nữa...
Cô lặng lẽ khép cửa lại. Bỏ đi..."
"... Có cô gái ngồi bó chân trên bậc cầu thang. Em gái sao? Ra là vậy...em gái...ra cô là kẻ thua cuộc...kẻ ảo tưởng....
- Angel, làm gì ở đây!
Giọng nói trầm ấm đó lại vang lên. Mỗi lúc buồn cô đều nghe giọng hát này...nhưng bây giờ, thứ cô câm ghét nhất, là nó!!!"
-...có chuyện gì?
Cô đáp một cách trống không
Lâm không nói không rằng, nhìn cô một lúc lâu...sau đó ngồi xuống bên cạnh cô!
- Đã bao năm rồi nhỉ?!
Anh lặng lẽ đáp
Anh...đang muốn nói gì nữa đây, đã quá đủ rồi mà...anh, đóng kịch giỏi quá, nếu như không tận tai nghe thấy, cô thề mình sẽ không tin. Nhưng...trong chuyện này, cả anh và cả chị...có ai sai đâu, người sai là cô!
-..hôm nay theo anh nhớ là sinh nhật em
Lâm từ tốn nói
-....dạ.
- Ừm. Ở đây không có điều kiện gì nên không có gì tặng em cả.
-...dạ.
- Có giận anh không?
-...không ạ.
Lâm phút chốc nhìn sang người con gái bé nhỏ. Cảm thấy có chút gì đó là lạ. Cô...hình như đang bị sao đó.
- Em...hôm nay có sao không?
- Em ổn!- Ngọc quay sang cười mỉm trấn an anh
- À...thế thì may. Em, đi có vui không?
Lâm lắp lửng câu nói
-...vâng, vui lắm. Kelvin chăm sóc rất tốt cho em!
-...thế à!
Anh ậm ừ
Trong đầu Ngọc như loé lên một chút gì đó. Nhìn sang anh, ánh mắt anh đang đượm buồn ư? Bây giờ thì cô chắc rằng, nó không phải dành cho cô nữa rồi, có lẽ là đang nghĩ về Kì Anh. Hai người bọn họ là đang hi sinh về hạnh phúc của cô. Cô...có nên làm như thế không???
- Em đang nghĩ gì vậy?
- À..dạ không?
- Hình như em không khoẻ?
- Không. Em khoẻ
-...
-...
Không gian ngồi gần nhau, mà cứ ngỡ xa cách đến mấy nghìn cây số. Bởi những lời nói cô vừa nghe...là tiếng lòng của anh!
Những kí ức nhỏ, từng một thời....giờ đã nhạt rồi sao?
Nước mắt lại sắp rơi rồi. Nhân cách của Tiểu Minh Minh mà anh tạo ra cho cô...thật đáng ghét, dễ khóc, dễ cười, dễ buồn, dễ vui.
- Anh. Em...vào trong...
Pặc, bán tay anh đã kịp nắm lấy tay cô:
-...nghe anh nói đã...
- Em...cảm thấy đau đầu...
Cô như muốn lảng tránh, muốn đẩy bàn tay anh ra...nhưng...
- Anh muốn xin lỗi vì dã làm em buồn. Anh biết chuyện của anh và Huyền Vũ đã kgiến em tổn thương. Anh thật sự xin lỗi....
-...
Cô như chết lặng. May mà đã kịp xoay mặt đi không để anh thấy
- Được rồi. Vậy hôm nay anh sẽ nói rõ cho em biết. Điều mà có thể em muốn nghe...
- Anh.....
Cô khẽ thốt lên. Muốn chặn ngang câu nói của anh
-...anh yêu em. Được chứ!
Đó là lời nói anh đã nói với cô. Đến nước này cô còn không hiểu? Anh biết cô yêu anh. Chị biết cô yêu anh. Hai con người này muốn đóng kịch đến bao giờ? Cô không cần họ hi sinh tình cảm cho mình như thế!!!
Ngô Minh Ngọc này là loại người bị thương hại đến ngu ngốc mù mờ sao...
- Anh....
- Em không cần trả lời. Anh hiểu..
Giọng anh ấm áp quá, nhưng quá rát buốt. Cứa sâu trong tim cô.
- Không. Em cũng có chuyện muốn nói.
-.....?
Ánh mắt anh quá khó hiểu nhìn cô. Tự tay gạt hai hàng lệ. Cô trơ ra bộ mặt lạnh lùng:
- Hình như anh hiểu lầm gì rồi. Em phải nói. Lúc đó...là em thật sự muốn đi cùng kelvin. Và.. Anh cũng không cần xin lỗi em về chuyện Kì Anh. Bởi vì...em không còn thích anh nữa rồi!
-....
- Xin lỗi anh. Có lẽ....em đã thích Kelvin!
......"]
=====
Hiện tại.
Bàn tay Ngọc ôm chặt lấy Kelvin khóc nức nở. Cô đã không làm cho anh khó xử. Nhưng mà...nhưng..mà...cô lại trở thành cái quái gì đây. Một kẻ điên vẫn còn lụy tình...không những thế mà ngày qua ngày tình cảm này còn tăng thêm. Cô phải làm sao đây?
Khóc, đến mức ngất liệm đi. Cô đã ngủ trong vòng tay của Kelvin
- Em biết không em gái, hai chúng ta...thật giống nhau!
Đó là những gì cuối cùng Ngọc nghe thấy trong vô thức. Kelvin cười đắng, hôn lên trán cô gái đáng thương...những gì cô chịu đựng, xem ra còn hơn cậu!
O.s