Tại lớp học:
Nó đang rất ngạc nhiên khi thấy cô được tôn vinh làm công chúa của trường mà chả có chút vui sướng gì mà bù lại chỉ có tức thêm thôi.
"Mày làm sao thế? Được làm công chúa không thích à?".
Cô bĩu môi một cái rồi dè dặn nói :" Công chúa là cái đếch gì !". Mắt nó trợn tròn lên :"Cái gì cơ? Mày đùa tao hả? Được làm hẳn công chúa đó" .
"Thì sao chứ , tao ở quê bọn con trai gọi tao là nữ hoàng cơ. Chức công chúa là cái đéo gì "
"Wao mày vĩ đại vậy ư" - mắt nó sáng lên khi biết được cô nổi như thế được cả con trai ca tụng làm nữ hoàng.
Cô cố gắng để nét mặt bình thường và không để bí mật đằng sau nó được bại lộ:" Tất nhiên , tao rất chi là vi đại nga".
Không chỉ mỗi mình nó biết đâu mà cả lớp a đều đã biết nhờ công nghệ nghe lén vượt bậc và trong tích tắc tin " công chúa là nữ hoàng" đã bay xa theo vận tốc ánh sáng trở thành tin hot nhất của năm.
( Bắp : Bật mí luôn cái chuyện bí mật vụ nữ hoàng: Chả là chị Nhi rát giỏi karate nên hạ gục tất cả đám con trai vùng và ra lệnh từ hôm đó phải gọi bằng nữ hoàng mỗi khi gặp , nếu không chuẩn bị quan tài trước đi là vừa. Chuyện này mà lộ ra thì chị Nhi bẽ mặt kaka)
-------------------
Năm tiết học dài dằng dẵng trôi qua, cô đang vừa đi về kí túc xá vừa huýt sáo líu lo.
"Haha, hôm nay được đi chơi rồi . Yahoo , đã quá" - miệng cô cười toe toét và luôn mồm lẩm bẩm như con điên.
"Này"- tiếng nói nhẹ nhàng của ai đó cộng vói bàn tay to lớn rắn chắc đặt trên vai cô làm cô giật mình mà nhảy cẫng lên trời, anh đứng đằng sau cũng giật mình chẳng kém đâu.
Sau khi trấn tĩnh lại cô mới dở giọng sư tử Hà Đông mắng anh :" Cái đồ chết dấm, có biết đây là lần thứ bao nhiêu anh làm tôi giật mình không hả?".
Anh xoa xoa chiếc cằm suy tư một lát rồi trả lời cô :" Tôi nhớ không nhầm chỉ có năm lần thôi mà sao cô kêu kinh thế?".
Cô sắn tay áo lên vận động tay chân rồi chuẩn bị... Nhưng anh đâu có ngu mà không biết tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra .
Khi chân cô chuẩn bị chạm vào người anh thì anh luống cuống hét lên "Bản hiệp ước" và ngay sau đó cô khựng người lại chân cách bụng anh có cm ( Giám cá với mọi người chị Nhi mà không dừng lại thì anh Nam nằm viện cả tháng )
" Hoàng Khánh Nam! Cái đồ chết dấm , tôi thề với trời kẻ thù không đội trời chung của tôi chính là anh"- quên luôn cái cảm giác hồi nào mà thay vào đó cô tuyên bố một lời thề cũng đủ làm anh đau đến chừng nào.
Cố gắng đẩy cơn đau xuống đáy lòng, anh dọc dằn nói :" Thôi cho tôi xin lỗi được chưa? Nãy tôi nghe cô lẩm bẩm là đi đâu chơi , cho tôi đi cùng với ".
Mặt cô toát mồ hôi hột :" Mẹ nó, lẩm bẩm như vậy mà vẫn nghe thấy. Cho thằng cha này đi thì chắc không chơi được tí gì như lúc trước đâu "- nghĩ rồi cô nhanh nhẩu trả lời anh luôn nhưng vẫn còn hơi lắp một chút do nói dối :
"K... không có gì đâu. Tối nay tôi còn làm bài tập mà, đi đâu chơi được chứ?".
"Ngạc nhiên chưa? Cô mà chịu ngồi yên học bài cơ đấy"- là một người có Iq cao, anh dễ dàng phát hiện ra điều cô vừa nói là dối , nguyện bắt cô nói cho bằng được thì thôi.
" Tất nhiên , tôi chăm từ bé rồi nhưng hôm nay tôi được đi chơi với con Hồng đó thích không? ... AAAAAAAAAAAAAA.... Sao tôi lại nói toạc ra thế này"- Khóc cũng không khóc được mà cười cũng chẳng cười được. Cô chỉ có biết trách mình sao mà ngu đến nỗi để anh lừa cho một vố chứ.
Dụ được cô nói ra, anh mừng đến tận mang tai :" Điều tiếp theo tôi muốn là tối nay cô phải đi chơi với tôi. Bye"- Nói xong anh luống cuống chạy như vạn động viên maratong không để cô kịp trả lời.
Thấy nhân vật đã chạy được khá xa, cô nhếch mép một cái rồi hít một hơi dài và..." HOÀNG KHÁNH NAM ! CÁI ĐỒ CHẾT DẤM ".
END : Chiều nay nghỉ mình tranh thủ post chương mới luôn :