Cái gọi là Tết âm lịch, ấy là vì từ đông đón xuân, đại biểu cho một đoạn tháng ngày lạnh thấu xương tàn khốc nhất đã qua đi, mọi người nên lấy diện mạo hoàn toàn mới nghênh đón năm mới.
Bắt đầu từ rất lâu trước kia, ngày lạnh nhất mùa đông đã bị chia làm đoạn, mỗi ngày là đoạn, đặt tên "Cửu Cửu", lại làm Cửu Cửu Tiêu Hàn Ca tương ứng:
Nhất cửu Nhị cửu không ra tay, Tam cửu Tứ cửu lăng thượng tẩu, Ngũ cửu, Lục cửu ngắm liễu bờ sông, Thất cửu sen nở, Bát cửu yến tới, Cửu cửu vô lăng ti, trâu cày đi khắp nơi.
Hôm nay đã là tháng chạp, là Ngũ cửu với Lục cửu giao hội.
Tam cửu với Tứ cửu lạnh nhất sớm đã qua, nếu đã nhiều ngày đi về bờ sông ngắm một cái, có lẽ sẽ liền thấy chồi non như mái tóc của cây liễu gấp gáp đó.
Lúc này lá liễu non y như gió, mềm y như nước vậy, run nhè nhẹ trong gió se lạnh, tựa như cánh ve, như cánh hoa, đều không quá dám dùng tay đi sờ.
Bởi vì chúng nó mảnh mai đến vậy, một không cẩn thận, sẽ liền cọ rách da.
Mà đợi đến khi cửu cửu qua đi, trâu cày xuống ruộng, vạn vật sinh tân, lại là thời tiết bận rộn của mùa xuân rồi.
Mùa đông, rốt cuộc đã đến kết thúc.
Mạnh Dương sớm đã làm Tiêu Hàn Đồ, trên bản vẽ vẽ một cành mai già mạnh mẽ, hoa mai vài đóa, tư thái khác nhau, tổng cộng chín chín tám mươi mốt cánh hoa, mỗi ngày tô đỏ một cánh.
Đợi cho cánh hoa mai toàn bộ biến thành đỏ, mùa xuân liền đến.
Hiện giờ, chàng đã tô hơn phân nửa.
Nhân thời tiết rét lạnh khô ráo, chỉ trong vòng một ngày, thể cao vốn dĩ trơn mượt tinh tế trong đĩa thuốc màu đã liền đọng lại khô cạn.
Mạnh Dương nhỏ vài giọt nước ấm lên, dùng bút lông thỏ nhẹ nhàng quấy, nhìn màu đỏ cứng đờ một lần nữa sống lại, giãn ra tứ chi trong bọt nước trong suốt, đâm ra một sợi lại một sợi dây nhỏ uốn lượn.
Dây nhỏ màu đỏ, cực giống tơ máu.
Nó giống như sống vậy.
Ngòi bút nhẹ chấm vào màu, bút lông thỏ màu trắng nháy mắt đã bị màu đỏ thấm vào, theo hoa văn leo lên về phía trước, sau đó chút ửng đỏ này lại chuyển dời lên giấy vẽ, hóa thành một mảnh cánh hoa giống như thiên thành.
Nhìn chỗ trống cánh hoa bị màu đỏ chiếm cứ từng chút một, chàng phảng phất đã nhìn thấy cảnh tượng ngày xuân trăm hoa đua nở, rất có một loại cảm xúc nghênh đón ý xuân.
Chàng tay cầm bút lông, lui ra về sau chừng bước đoan trang, vừa lòng gật gật đầu.
Lại là một ngày.
Từ sau khi vào Đào Hoa trấn, chàng chưa bao giờ sống sung sướng như vậy, thế cho nên nhìn thấy cỏ dại cây khô ven đường cũng thêm ba phần yêu thích.
Sau khi vẽ xong phần Tiêu Hàn Đồ hôm nay, lúc này Mạnh Dương mới đi giết gà.
Đã mấy hôm không ăn thịt gà rồi, sáng hôm nay bỗng lại thèm lên, chàng liền đi lên chợ mua một con, thuận tiện giao bản thảo thoại bản đã sửa chữa suốt đêm.
Lão bản tiệm sách lật xem tại hiện trường một hồi, lúc ấy đã nhẹ nhàng ý một tiếng, nói lúc này cảm giác dường như có chút bất đồng với dĩ vãng.
"Dùng từ đặt câu thật ra là đã càng ngắn gọn rồi đó, cũng càng dễ hiểu hơn." Ông cười nói, "Không, còn có thể đuổi kịp mà bán một đám trước tết đó!"
Thoại bản mà, nói huỵch ra là, vốn chính là mấy thứ không lên được nơi thanh nhã, viết quá văn trứu trứu cho ai xem chứ?
Ông gọi một tiểu nhị tới đây, đưa thoại bản qua, "Lập tức bảo người xếp xuất bản tới, trước hết in một phần cho ta xem xem."
Triều đại tôn sùng mười phần với những thứ tương quan với thư tịch in ấn, triều đình cũng cổ vũ mọi người đọc sách nhiều, chính lão bản có mở một xưởng in ấn nho nhỏ ngay phía sau này, chỉ cần định ra bản thảo, mấy canh giờ thôi là có thể dựng chữ in bản khắc rời, chẳng bao lâu là có thể in ra một sách, phi thường mau lẹ.
"Chẳng qua sao lại đột nhiên muốn sửa lại vậy?" Lão bản hiếu kỳ nói.
Giống như ăn cơm mặc quần áo, ai có sở thích của người nấy, cụ thể đến phương thức viết thoại bản dùng từ đặt câu, cũng có khác biệt rất nhỏ.
Những thói quen đó đều đã khắc vào trong xương, mặc dù có nghĩ thầm sửa lại, chỉ sợ cũng không dễ sửa được.
Mạnh Dương thẹn thùng cười, cũng thấy may mắn, "Cơ duyên xảo hợp, cũng coi như ngộ được một chữ lương sư đi."
Lúc trước khi Liêu Nhạn oán giận chưa chắc có ý, nhưng cố tình chính là người nói vô tình người nghe có ý kia, ngược lại là làm chàng ngộ đạo.
Chàng cũng không muốn đại phú đại quý chọc người chú mục, nhưng nếu có thể kiếm nhiều hơn mấy lượng mỗi năm để trợ cấp sinh hoạt, tất nhiên là tốt rồi.
Lão bản vốn chỉ là thuận miệng hỏi một phen, nghe xong lời này cũng không truy cứu kỹ, chỉ là gật đầu, lại chắp tay nói chúc mừng năm mới.
Mạnh Dương đáp lễ, đi chợ bán thức ăn xách một con gà về nhà.
Là một con gà trống thể trạng rất lớn, tiếng kêu vang dội, hai mắt sáng ngời có thần, lông tơ sặc sỡ, rực rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Con gà trống thân thể khỏe mạnh như này, không có bất kỳ bệnh tật gì, hương vị thịt gà tự nhiên cũng là ngon nhất.
Chàng còn muốn dùng máu gà nhúng lẩu ăn đâu, cho nên không nhờ chủ quán giết dùm, mà chuẩn bị đi về nhà tự mình động thủ.
Giết gà cũng không phải việc đơn giản.
Trước hết phải dùng tay cầm lấy cái cánh: Gà trống phá lệ có sức á, cũng có vài phần hung ác, nếu không đè lại, vỗ vỗ cánh còn có thể quay đầu mổ ngươi một cái!
Mỏ gà trống cũng không phải ăn chay, có khả năng trầy da đổ máu đó.
Lại vặt cổ gà về phía sau, sau đó dùng dao cắt vào phần cổ cong lên cao cao của nó, đưa dụng cụ nhắm ngay đó lấy máu.
Máu gà đã xử lý tốt có thể cắt thành tấm, để chốc nữa dùng canh xương nhúng lẩu ăn, mềm mềm mại mại, vị không tệ.
Chờ máu chảy được gần hết rồi liền có thể thả tay, trơ mắt nhìn gà trống hấp hối giãy dụa vài cái trên mặt đất, rồi liền dần dần bất động.
Đừng nhìn chỉ là một dao, trong đó cũng có học vấn đó, sức nhỏ thì gà căn bản là không chết được, sức lớn, thì cổ liền trực tiếp đứt rồi......
Lúc trước chàng cũng chỉ là đứa nhỏ cái gì cũng không hiểu, lần đầu tiên giết gà bị mổ cho vài cái, còn bị dọa khóc đó.
Nhưng hôm nay, thế mà cái gì cũng đều biết.
Gà chết thấu rồi, nước nóng cũng đã đun sôi, Mạnh Dương dùng miếng vải dày lót tay cầm nồi, thật cẩn thận mà vặt lông gà trống.
"Gà huynh à gà huynh," Chàng tràn ngập ca ngợi nhìn lông gà sáng lạn của gà trống, bỗng nhiên lòng ngứa ngáy khó nhịn, xoa xoa tay nói, "Ngươi lấy thân tuẫn đạo, không ngại ta lại nhổ mấy cọng lông xinh đẹp làm quả cầu chứ?"
Gà huynh tất nhiên là không ngại, vì thế Mạnh Dương vui vui vẻ vẻ mà nhổ một nắm lông đuôi sắc thái sáng lạn nhất, rửa sạch sẽ rồi đổi chiều phơi trên thừng.
Dãi nắng dầm mưa như vậy, mấy ngày sau mùi trên lông sẽ liền dần dần tản đi, sau đó là có thể làm quả cầu rồi.
Vừa có thể ăn thịt, lại có thể làm quả cầu, gà trống thật là chim tốt.
Chàng ngửa đầu nhìn nóc nhà cách vách, lớn tiếng nói: "Tinh Tinh, trưa chúng ta ăn gà hầm hạt dẻ nha!"
Gian nhà bên cạnh lâu năm thiếu tu sửa, tuy đại bộ phận địa phương được bảo tồn đến độ cực tốt, nhưng đã nhiều ngày nay Bạch Tinh phát hiện có mấy mảnh ngói bị cuồng phong cùng đại tuyết mấy ngày liền làm cho lỏng ra, mơ hồ có ánh sáng lọt xuống, cho nên sáng sớm đã bò lên trên tu bổ lại.
Bạch Tinh đáp lời, cơ hồ là ngay lập tức đã liền bắt đầu ảo tưởng gà hầm hạt dẻ là hương vị gì.
Nàng từng ăn hạt dẻ, từng ăn gà hầm, nhưng chỉ riêng chưa từng ăn gà hầm hạt dẻ.
Chẳng qua nghĩ lại, trong các món Mạnh Dương đã làm, lại có thành là nàng chưa từng ăn.
Thư sinh này thật giống một tòa bảo khố, sau khi chính mình phát hiện trong lúc vô ý đã liền bị tài bảo cuồn cuộn không dứt phun trào mà ra bao phủ.
Cái loại cảm giác hạnh phúc không ngừng chạy dài này khiến nàng trầm luân.
Liêu Nhạn ngồi xổm ngay bên người nàng, đang chút có chút không mà nhổ cỏ: Nhà ở không được mấy năm, trên nóc nhà mọc không ít cỏ, có mấy cọng bộ rễ đều đâm cả vào trong xà nhà trên này rồi.
Chàng ta thậm chí còn phát hiện dúm mộc nhĩ khô quắt trên nóc nhà!
Liêu Nhạn đã quen việc Mạnh Dương không nhắc kèm theo mình khi nói chuyện, chàng ta nhìn nhìn Mạnh Dương, lại ngó ngó Bạch Tinh, bỗng nhiên lé mắt nói, "Ngươi ở chỗ này cũng đã đủ lâu rồi đi?"
Động tác chọn lựa mái ngói của Bạch Tinh dừng một chút, không lên tiếng, tiếp tục làm việc.
Liêu Nhạn cười nhạo một tiếng, thò lại gần, "Chẳng lẽ thật đúng là muốn ở đây dưỡng lão à?"
Bạch Tinh rốt cuộc có động tĩnh.
Nàng hơi hơi nâng mặt, dùng đôi mắt sáng ngời một đen một lam vọng tới, "Không được?"
Nàng thích nơi này.
"Đương nhiên không được!" Liêu Nhạn đều bị nàng chọc tức mà cười, "Ngươi mới bao lớn hả, đã muốn dưỡng lão rồi."
Bạch Tinh một lần nữa cúi đầu, mấp máy môi nói: "Loại chuyện này vốn là không liên quan đến tuổi."
"Thật không liên quan sao?" Liêu Nhạn dứt khoát nằm xuống.
Chàng ta gập lên một chân nằm nghiêng, một bàn tay lười nhác chống đầu, giọng nói không cao lại rất bén nhọn, "Ngươi dưỡng được sao?"
Ánh nắng ban mai không tính chói mắt, nhưng rất ấm áp, phơi chính là thoải mái.
Dưỡng được sao?
Bạch Tinh tự hỏi lại mình trong đầu một lần, hơi có chút không xác định.
Đúng vậy, ta dưỡng được sao?
Vừa vào giang hồ, thân bất do kỷ, ta dưỡng được sao?
Thấy nàng không phủ nhận, Liêu Nhạn lại cười một tiếng, "Lời ta nói lúc vừa gặp lại hôm đó đều nói vô ích sao? Hôm nay ta có thể tìm được ngươi, ngày khác, những người khác cũng có thể.
Ta nhìn ra được, ngươi thích nơi này, đều sắp con mẹ nó si ngốc rồi, nhưng hữu dụng à?
Bạch Tinh, ngươi là một đao khách giang hồ, ngươi từng thi ân, từng giết người, luôn có những người này muốn báo thù, cũng luôn có chút ân oán cần chấm dứt, ngươi cứ vậy mà vô thanh vô tức biến mất, có từng hỏi người khác nguyện ý không?
Chỗ nhỏ như cái mông như Đào Hoa trấn đây, đừng nói cái khác, chỉ hai ta buông tay mà đánh một trận, ngươi cảm thấy còn có thể dư lại chút gì không?"
Trước đó Bạch Tinh trước hết là bắt Trương Bân ở quan ngoại, lại giết Song đao Trịnh lão tam: Thi thể của kẻ sau đều lười chôn, Liêu Nhạn vừa thấy miệng vết thương là biết ngay Bạch Diêu Tử làm......
Chàng ta theo tung tích một đường tìm được quan nội, từng một lần mất tung tích, nhưng sau lại, thế mà ngoài ý muốn nghe được tiếng gió trong miệng một gã lái buôn ngựa:
Có người từng nhìn thấy một cô nương trẻ tuổi trên hội chùa, mang theo một chiếc bịt mắt, cõng hai mảnh vải, dắt một con ngựa xám, ngược lại có chút giống với Bạch Diêu Tử gần nhất mai danh ẩn tích trên giang hồ.
Liêu Nhạn liền tìm tới đây.
Trên đời không có tường không lọt gió, nếu chàng ta có thể tìm được Bạch Tinh, như vậy những người khác thì sao?
"Ngươi sẽ không coi trọng con mọt sách kia chứ?" Liêu Nhạn đột nhiên hỏi.
Bạch Tinh thế mà thật sự gật đầu.
Liêu Nhạn trực tiếp tức đến nổi nhảy dựng lên từ trên nóc nhà.
Dựa vào cái gì hả?
"Hắn có gì tốt hả? Chúng ta mới là người một đường!"
Bạch Tinh nghiêm túc nghĩ nghĩ, cuối cùng lại vẫn là lắc đầu.
Liêu Nhạn còn chưa kịp cao hứng, lại thấy nàng lại mang theo vài phần mờ mịt nói: "Thật sự ra ta cũng không nói rõ được hắn đến tột cùng có chỗ nào tốt, nhưng lúc ở bên hắn, ta cảm thấy rất an tâm, cũng rất vui vẻ......! Hắn sẽ tặng quà cho ta, hắn sẽ để lại thứ ngon nhất cho ta......"
Liêu Nhạn nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi thật đúng là tiền đồ, cứ chút đồ như vậy, đã thu mua ngươi rồi?"
Bạch Tinh gật gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt mái ngói thô ráp.
Đúng vậy, chính là chút tốt đẹp như vậy, khiến cho nàng trầm mê không thể tự kiềm chế.
Chính là chút tốt đẹp như vậy, làm nàng cảm giác được ấm áp trong mùa đông rét lạnh, làm nàng cảm thấy còn sống không hề là một chuyện rất gian nan, làm nàng bắt đầu chủ động chờ đợi mỗi một ngày......
Vậy ta thì sao?!
Liêu Nhạn rất muốn hỏi như vậy, nhưng chẳng biết sao, không hỏi ra miệng được.
Có khả năng thật sự ra, từ rất lâu trước kia chàng ta đã biết đáp án rồi, chỉ là cố chấp không chịu thừa nhận thôi.
Thích một người không che giấu được, khi nhìn đối phương đôi mắt sẽ sáng lên.
Liêu Nhạn bóp nát mái ngói, ánh mắt hung ác nham hiểm, "Ta giết hắn!"
"Vậy ta liền giết ngươi." Bạch Tinh bình tĩnh nói.
Ngực Liêu Nhạn phát đau từng đợt, không biết là tức hay là sao, bỗng nhiên liền cười.
Chàng ta vừa cười vừa run rẩy, "Bạch Tinh à Bạch Tinh, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, thế mà so không bằng người mới quen biết mấy ngày?"
"Nếu chúng ta thật là bằng hữu, ngươi liền không nên động hắn." Bạch Tinh nói.
Mệnh của thư sinh kia, nàng bảo vệ rồi.
"Nhưng ta không muốn chỉ làm bằng hữu!" Liêu Nhạn nặn ra mấy chữ từ kẽ răng.
Bạch Tinh có chút kinh ngạc nhìn chàng ta.
Thật lâu sau, lắc đầu, "Nhưng chúng ta chỉ có thể là bằng hữu."
Nếu ngay cả bằng hữu cũng không làm được, vậy chỉ có thể làm địch nhân.
"Ngươi thật sự muốn trở mặt với ta?" Biểu tình của Liêu Nhạn hoàn toàn lạnh xuống.
"Là ngươi, không phải ta." Bạch Tinh bỗng có chút khổ sở.
Nàng không muốn chuyện biến thành cái dạng này.
Nàng cho rằng mình sẽ có được một vị bằng hữu, không nghĩ tới kết quả chỉ là hy vọng xa vời.
Liêu Nhạn cảm thấy một loại phản bội, giống như trân bảo trước nay chỉ thuộc về mình bỗng nhiên bị người khác cướp đi.
Hắn cái gì đều không có.
"Ta không thích ngươi." Liêu Nhạn hít sâu một hơi, gằn từng chữ một, "Giang hồ hiểm ác, ngươi tự giải quyết cho tốt."
Nói xong, chàng ta lập tức nhảy xuống nóc nhà, trầm mặc đến chuồng ngựa dắt ngựa.
"Nhạn Nhạn?" Mạnh Dương kinh ngạc nhìn chàng ta, "Ngươi muốn đi đâu vậy?"
Bước chân Liêu Nhạn dừng một chút, "Lại gọi như vậy, lão tử giết ngươi."
Chàng ta xoay đầu lại, chậm rãi nói.
Mạnh Dương bị hoảng sợ, giống như máu cả người đều bị đông cứng.
Liêu Nhạn......!Phảng phất đột nhiên lại biến trở về kẻ điên ném đao về phía mình trước kia.
Có một nháy mắt như vậy, Mạnh Dương thật sự cảm thấy đối phương động sát ý..