"Nhạn Nhạn, Nhạn......!Liêu Nhạn!" Mạnh Dương trợn tròn mắt, không màng trên tay mình còn dính máu gà mà đuổi theo Liêu Nhạn chạy ra cửa.
Nhưng Liêu Nhạn cũng không quay đầu lại, mà trực tiếp xoay người lên ngựa.
Đại hắc mã xoay cổ qua liếc mắt nhìn lại Mạnh Dương một cái, phát ra một tiếng phì phì trong mũi, tựa hồ đang từ biệt.
Một người một ngựa tắm gội ánh nắng ban mai, cứ vậy mà càng chạy càng xa trong tầm mắt chàng, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Mạnh Dương đuổi theo cả một con phố, đỡ tường thở hổn hển.
Cứ, cứ vậy mà đi rồi.
Hắn thật sự cứ vậy mà đi rồi?
Không phải đã nói là muốn cùng nhau ăn tết sao?
Mạnh Dương nỗ lực nhìn ra xa về phương hướng Liêu Nhạn biến mất, lại quay đầu nhìn phương hướng của nhà mình, có chút mờ mịt.
Chàng mơ hồ cảm thấy đối phương rời đi có liên quan đến mình, nhưng lại không biết đến tột cùng là vì sao.
Một cái liếc mắt cuối cùng kia......!Hắn chán ghét mình sao?
Mạnh Dương vẫn luôn biết Liêu Nhạn khả năng có chút ý kiến với mình, nhưng Bạch Tinh tồn tại đã điều giải loại mâu thuẫn này, làm cho quan hệ của ba người ở trong sự cân bằng vi diệu, thế nhưng xây dựng một loại biểu hiện thiên hạ thái bình giả dối......
"Trở về đi." Bạch Tinh chẳng biết đã đi theo sau chàng từ khi nào.
"Hắn," Mạnh Dương mang theo vài phần vô thố ngồi dậy, "Hắn là đi ra ngoài làm việc sao?"
Chàng vẫn còn ôm vài tia may mắn như vậy.
Khó được, khó được có người cùng nhau ăn tết, chàng thật sự rất muốn có bằng hữu a! Nhưng nếu đối phương thật sự là bởi vì mình mà rời đi......
Bạch Tinh lắc đầu, "Hắn đi rồi."
"Đi rồi?" May mắn trong lòng Mạnh Dương rối tinh rối mù mà nát đầy đất, hốc mắt nhanh chóng phiếm hồng, lắp bắp nói, "Rời đi? Hắn, hắn không lưu lại ăn tết với chúng ta sao?
Bên ngoài lạnh cỡ nào nha, bạc của hắn còn ở chỗ chúng ta này, cũng không mang đệm chăn, sau khi ra ngoài đông lạnh hư với đói lả thì sao đây?
Có phải hắn giận ta hay không? Hay là trong lúc vô ý ta nói sai cái gì rồi......!Là thoại bản của ta viết không hay sao? Vậy Tinh Tinh ngươi gọi hắn trở về đi, ta có thể sửa, thật sự có thể sửa......"
"Trở về đi." Bạch Tinh chưa từng giải thích nhiều, "Hắn vốn không thuộc về nơi này."
Có lẽ chính mình cũng vậy.
Đối với Liêu Nhạn mà nói, cuộc sống bình tĩnh có khả năng càng giống lồng sắt, lưu lại ngược lại là hiếm lạ, đi rồi......!Có lẽ mới là bình thường quá mức đi.
Giang hồ du tử, du tử, thân như lục bình, nước chảy bèo trôi, nào có thể trường kỳ đình trú ở một chỗ chứ?
: kẻ lang thang.
Trong lòng Mạnh Dương căng thẳng, hô hấp đều dừng lại, "Vậy, vậy ngươi cũng muốn đi sao?"
Bạch Tinh không nói chuyện, chỉ là trầm mặc trở về.
"Đừng đi được không?" Mạnh Dương nóng nảy, tay chân lạnh lẽo một mảnh, nhắm mắt theo đuôi đi theo, "Ta sẽ làm đồ ăn rất ngon, còn có rất nhiều món ngươi chưa từng hưởng qua đâu! Không biết, ta cũng có thể học làm......"
Chàng muốn đi kéo tay áo Bạch Tinh, nhưng sau khi cúi đầu thấy vết máu trên ngón tay lại co rúm trở về, chỉ là đáng thương vô cùng mà cầu xin.
Chàng rõ ràng có nhà, nhưng biểu hiện của lúc này lại tựa như một con chó con không nhà để về.
Bạch Tinh không dám nhìn chàng.
Ở đằng trước càng đi càng nhanh.
"Ai ui, đây là sao vậy?" Vương đại nương mới rồi đã nghe thấy bên đường đối diện náo loạn lên, cảm giác kinh ngạc sâu sắc, liền nương theo việc ra cửa đổ tro mà đi sang nhìn thoáng qua, "Giận dỗi rồi?"
Mấy đứa nhỏ nhà này vẫn luôn tốt đẹp đâu, sao thế nào cũng có ngày cãi nhau?
Mạnh Dương giống như túm được một cọng rơm cứu mạng, há miệng thở dốc, theo bản năng muốn xin giúp đỡ, nhưng lời đến bên miệng, lại sinh sôi mà nuốt về.
Loại chuyện này chàng nên nói thế nào đây?
Nếu Tinh Tinh phải đi, nếu Tinh Tinh thật sự không thuộc về nơi này, chẳng lẽ chàng muốn ích kỷ mà cưỡng bách đối phương lưu lại sao?
Nhưng, nhưng chàng thật sự không hy vọng Tinh Tinh đi nha......
Vì sao, vì sao mọi người đều muốn rời khỏi mình đi xa?
Vì sao mọi người không thể vĩnh viễn vui vui vẻ vẻ ở bên nhau chứ?
Làm hàng xóm nhiều năm như vậy, Vương đại nương chưa từng thấy Mạnh Dương kinh hoàng thất thố thế này lúc nào, chẳng sợ khi trước tiểu tử này lần đầu tiên tự mình nhóm lửa, kết quả không cẩn thận thiêu nửa bên phòng bếp, nó cũng chỉ là mang theo chút ngượng ngùng và thẹn thùng cười lại đây gõ cửa, nghiêm túc hỏi nên làm cái gì bây giờ?
Nào giống hiện tại, hốc mắt đều gấp cho đỏ cả.
"Hầy, cho dù là hai vợ chồng, năm rộng tháng dài sống bên nhau, còn có lúc cãi nhau đó." Vương đại nương an ủi nói, "Đứa bé ngoan, đừng có gấp, lời này đó, phải nói từ từ."
Mạnh Dương lẩm bẩm nói: "Nói từ từ?"
"Còn không phải à?" Vương đại nương gật gật đầu, "Ở cái mảng sinh hoạt này nha, sợ nhất là giấu trong lòng không nói ra, ngươi tốt với ta, ta vì tốt cho ngươi, cuối cùng ngược lại đều không tốt."
Mạnh Dương lặp lại nhai mấy câu nói đó trong lòng mấy lần, hình như là mơ hồ phẩm ra được một chút tư vị.
Chỉ là......
"Chỉ là nếu sau khi nói rõ rồi, vẫn là không được thì sao?"
Chàng đỏ vành mắt, trên người nhịn không được phát run, giống như chó con bị rớt vào sông mùa đông.
Vương đại nương ngây ngẩn cả người.
Nói rõ, vẫn là không được......!Thật ầm ĩ đến nghiêm trọng như vậy sao?
Bà thở dài, nhưng thật ra là không có lệ, "Dương Tử à, trên đời không có chuyện thập toàn thập mỹ, dưa hái xanh không ngọt, nếu......!Chỉ là nếu con không tự mình đi thử một lần, làm sao mà biết được chứ?"
Bà tất nhiên là hy vọng bọn tiểu bối đều tốt tốt đẹp đẹp, thuận thuận lợi lợi, nhưng chuyện trên đời cũng không phải chỉ dựa vào hy vọng là được, tuy tàn khốc, nhưng lại là đạo lý mà mỗi người cần phải minh bạch trong quá trình trưởng thành.
Mạnh Dương chỉ là nghĩ đến nếu có một ngày mình thật sự phải chia lìa với Bạch Tinh, liền không nhịn được mà thấy mũi lên men.
Chàng không muốn!
Chuyện thế gian tuy đúng không có thập toàn thập mỹ, nhưng chàng cũng chưa bao giờ hy vọng xa vời mà, chỉ ngũ mỹ, chàng chỉ cần một nửa không được sao?
Chẳng lẽ ông trời thật sự tàn nhẫn như vậy, ngay cả chút bố thí này cũng bủn xỉn......
Chẳng qua, chàng dùng sức hít một hơi, cảm thấy Vương đại nương nói rất đúng, mình ngay cả thử cũng chưa từng thử, lại thế nào biết nhất định không được chứ?
Nghĩ đến dây, chàng trịnh trọng hành lễ với Vương đại nương, sau đó đuổi theo Bạch Tinh.
Vương đại nương không đi ngay, chỉ là đứng tại chỗ nhìn chàng chạy xa, cuối cùng lại thở dài.
"Ai!"
Lúc trước, khi Bạch Tinh tới, bà đã cảm thấy tiểu cô nương này có khả năng sẽ không ở lâu, chỉ là không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.
"Sao vậy?" Vương đại gia nhô đầu ra từ cánh cửa khép hờ phía sau, nhỏ giọng hỏi.
Vương đại nương lắc lắc đầu, chỉ là nhìn trời than dài một tiếng, "Ông trời à, ngài tốt hơn chút được không!"
Lại nói về Liêu Nhạn một đường hùng hổ ra khỏi Đào Hoa trấn, nơi đi đến thần quỷ tuyệt hết, nhưng sau khi đi một đoạn, chàng ta lại cảm thấy không thích hợp.
Con mẹ nó, bạc của lão tử còn ở chỗ con mọt sách chết tiệt kia đâu!
Nghĩ đến đây, Liêu Nhạn thầm mắng đen đủi, theo bản năng thít chặt dây cương.
Đại hắc mã dừng lại bước chân, nghiêng đầu nhìn chủ nhân: Làm gì hả?
Liêu Nhạn sờ sờ cổ nó, chua chát nói: "Ta không có gì mà đậu nành xào bột hạt dẻ cho ngươi ăn à."
Đại hắc mã run run hàng mi dài, cong cổ cọ cọ tay chàng ta: Ta cũng chưa nói muốn nha.
Liêu Nhạn đối diện với nó một lát, đột nhiên vùi mặt vào lông bờm rắn chắc nồng đậm, thở hắt ra thật dài.
"Con mẹ nó......"
Giọng chàng ta khó chịu mà nói.
Dựa vào cái gì hả.
Mua bánh nướng còn chú ý cái thứ tự đến trước đến sau đó, con mọt sách kia dựa vào cái gì?
Tinh Tinh là đồ đại ngốc, hừ, căn bản là không hiểu, lão tử so ra mạnh hơn đồ mọt sách chết tiệt kia nhiều!
Hắn còn không phải là biết nấu cơm sao? Còn không phải là biết chữ sao? Còn biết viết cái gì mà thoại bản chua lè......
Đại hắc mã chớp chớp mắt: Nhưng nghe như vậy, người ta còn biết rất nhiều đó.
Liêu Nhạn nghẹn một phen, không nhẹ không nặng mà đánh nó một phát, thở phì phò nói: "Ngươi thành thật nói đi, có phải cũng bị cái gì đậu nành xào bột hạt dẻ chó má kia thu mua không?"
Đại hắc mã lại đi cọ chàng ta, trong mũi phun ra từng cỗ hơi nóng lớn, giống như đang làm nũng.
Liêu Nhạn liền không tức nổi.
Chàng ta quay đầu ngựa lại, liếc mắt một cái xa xa nhìn về phương hướng khi mình tới, có thể thấy trên một cái đường lớn trống không, dư lại chỉ có cỏ hoang um tùm hai bên sườn, run bần bật trong gió lạnh ấm áp hiếm thấy.
"Mẹ nó!" Chàng ta hít hít cái mũi, lại tức lên, thế mà thật sự không ai đuổi theo!
Đại hắc mã ngẩng cổ nhìn chàng ta: Làm sao vậy?
Liêu Nhạn tức giận nói: "Lão tử nào biết?"
Làm như ai hiếm lạ bọn họ đuổi theo vậy.
Dù cho mời, lão tử cũng sẽ không về!
Nghĩ như vậy, chàng ta dứt khoát xoay người xuống ngựa, cân nhắc kế tiếp nên chạy đi đâu.
Trở về là không có khả năng trở về, đời này cũng không thể, nhưng......! Đỉnh đầu chàng ta không có bạc.
Mình chịu đói ngược lại là không quan trọng, nhịn chút là qua thôi, nhưng Đại Hắc không thể không có cỏ khô.
Lại trở về đòi, chẳng phải tổn hại anh hùng khí khái của mình, không ổn không ổn.
Vẫn là đi săn chút con mồi trước đi, đi chỗ tiếp theo đổi lộ phí, lại về quan ngoại đi thôi.
Quan ngoại có thảo nguyên rộng rãi mênh mông vô bờ, có hào khách giang hồ đếm không hết, yêu hận tình thù hát không xong......!Nơi đó, mới là chỗ mà Chiết Sí Nhạn hắn nên ở!
Đúng vậy, trời đất bao la, còn có thể không có chỗ cho ta dung thân sao?
Nơi này không giữ gia đây, cũng sẽ có chỗ giữ gia, mặc kệ nó!
Nghĩ đến đây, Liêu Nhạn bỗng lại cao hứng lên.
Chàng ta vỗ vỗ mông Đại Hắc, chính mình thì ngẩng đầu nhìn ra xa, liền thấy cỡ - dặm đằng trước có một mảnh đồi núi nhỏ chạy dài, căn cứ kinh nghiệm của chàng ta, bên trong tất giấu kín vô số thỏ hoang gà rừng, nếu vận khí tốt, còn có thể săn được lợn rừng đó.
Hừ, lão tử ăn thịt, thèm chết các ngươi!
Chàng ta căm giận nghĩ.
Nhưng vừa nghĩ xong lại tay năm tay mười mà tát cho mình mấy cái bạt tai, "Phi, nghĩ người khác cái gì! Không có người khác, về sau chỉ có chính lão tử!"
Đối với người phiêu linh trên giang hồ hằng năm mà nói, bắt được mấy con vật nhỏ cho no bụng cũng không tính khó, Liêu Nhạn với Đại Hắc một đường đi một đường nhìn, còn chưa tới chân núi cũng đã tóm một ổ thỏ hoang.
Chàng ta sướng rơn mà xỏ con thỏ thành một chuỗi, treo ngược trên vai Đại Hắc, vuốt cái đầu to của nó: "Ta đã nói gì nào? Đừng có gấp, ngày khác đi đến cái trấn tiếp theo, ta bán đổi tiền, nhất định mua cỏ khô tốt nhất cho ngươi."
Đại Hắc ôn nhu mà liếm liếm mu bàn tay hắn: Được nha.
Liêu Nhạn vui vẻ mà ôm cổ nó cọ loạn một trận, "Lão Hắc à lão Hắc, vẫn là mày tốt!"
Chưa ăn sáng đã chạy ra, lúc này bụng Liêu Nhạn cũng đói rồi, đơn giản tìm một chỗ có nguồn nước ngồi trên đất, lột da hai con thỏ rửa sạch, lại đánh lửa, nướng lên ngay tại chỗ.
Người thường xuyên ra cửa đều sẽ cất chút đồ khẩn cấp trong túi tiền hay trên lưng ngực, gì mà túi nước, mồi lửa, muối ăn đều có cả, lúc này lại lần nữa có tác dụng.
Con thỏ vào đông đã lâu không tính là béo, cả người trên dưới cũng không có bao nhiêu mỡ, Liêu Nhạn nướng một trận cũng không nhìn thấy mỡ màu vàng kim chảy ra, lại là một trận hùng hùng hổ hổ.
Chàng ta tựa hồ sớm đã quên, ngay trong mười mấy ngày ngắn ngủi trước đó, chàng ta còn sống cuộc sống bữa đói bữa no, có thể đúng hạn ăn được thịt thỏ nướng đã không tệ rồi, nào còn sẽ ghét bỏ có béo hay không chứ?
Có thể thấy được, người thật là nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó nha.
Liêu Nhạn dùng chủy thủ cắt vài đường trên người con thỏ, tùy ý vẩy chút muối ăn lên.
Chàng ta đã có thể ngửi được mùi hương đặc hữu của thịt khuếch tán ra, xác thật là thơm, nhưng cũng có chút tanh, cứ cảm thấy kém chút gì đó so với con mọt sách nướng thường ngày.
Thiếu gì nhỉ?
Chàng ta còn chưa suy nghĩ cẩn thận, lại liền muốn tát mình một bạt tai.
Con mẹ nó, không dứt phải không? Nhớ cái rắm!
Đều là con mọt sách đáng chết kia làm xấu chuyện, bằng không Tinh Tinh cũng sẽ không có không cần mình!
Không đúng, không phải Tinh Tinh không cần mình, là mình không cần nàng, đúng, chính là lão tử không cần bọn họ!
Hừ, lão tử anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, võ nghệ cao cường như vậy, chẳng lẽ tương lai sẽ còn không có bằng hữu sao? Sao lại để ý một kẻ hèn Bạch Diêu Tử......
Chàng ta lẩm bẩm lầm bầm nói, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Có người.
Là xe lừa, tiếng bánh xe nghiền áp mặt đất rất là nặng nề, trên xe ngồi ít nhất là người trở lên.
Tựa hồ có người đang nói chuyện, khoảng cách quá xa nghe không rõ nội dung, nhưng hình như không quá cao hứng.
Không biết công phu.
Sau khi biết rõ điểm này, Liêu Nhạn liền không thèm để ý, lại vùi đầu trở lại quay thịt thỏ.
Qua chừng khắc, quả nhiên có một chiếc xe lừa lộc cà lộc cộc chui ra từ trên đường nhỏ, đánh xe chính là một nam nhân tuổi trẻ chừng hai mươi mấy tuổi, dung mạo không tốt cũng chả xấu, dáng người à, hơi gầy, tựa hồ hơi có chút văn nhược.
Liêu Nhạn chỉ nhìn lướt qua đã hỏng mất tâm tình.
Hiện tại chàng ta ghét nhất cái loại nam nhân văn nhược này!
Nam nhân đánh xe hình như cũng không nghĩ tới nơi núi rừng hoang vắng này thế mà có người, sửng sốt, rồi lại vui sướng lên.
Hắn quay đầu nói vài câu với người trong xe, nhanh nhẹn hú dừng xe lừa, khách khách khí khí tiến lên hỏi: "Xin hỏi vị tiểu huynh đệ này, bên kia chính là Đào Hoa trấn à?"
Đào Hoa trấn?
Hiện tại Liêu Nhạn ghét nhất cái chỗ này!
Chàng ta lười biếng xốc xốc mí mắt, "Chỗ đó cũng không phải chỗ gì tốt."
Người tới nhìn vết sẹo trên mí mắt chàng ta, thoáng sửng sốt, theo bản năng hỏi: "Nói thế nào?"
Liêu Nhạn hừ một tiếng, "Có người rất không phúc hậu!"
Chuyên môn mê hoặc lòng người, đoạt bằng hữu của người khác!
Người trẻ tuổi còn chưa thế nào đâu, trên xe lừa đã nhảy xuống một bà già trước rồi.
Bà ta tựa hồ cực kỳ tán đồng lời Liêu Nhạn nói, "Tiểu huynh đệ này chính là người rõ ràng! Ta đã nói phong thủy Đào Hoa trấn không được, người nuôi ra được tất nhiên cũng không tốt, tính tình quá xấu đi được!"
Liêu Nhạn nhướng nhướng mày, khó tránh khỏi liền nhìn bà ta thuận mắt chút, "Các ngươi đi đó làm gì?"
Diện mạo chàng ta là cái loại mang chút bén nhọn, là anh tuấn bộc lộ mũi nhọn kia: Đơn thuần từ điểm này mà nói, lúc trước lời khích lệ của Vương chưởng quầy ngược lại cũng không sai.
Thế đạo này, người nào tướng tá xinh đẹp luôn chiếm được hời.
Cho nên khi Chiết Sí Nhạn cười tủm tỉm nói chuyện với người ta đó, ít có lúc nào tẻ ngắt.
Bà già kia liền cảm thấy, ai ui hậu sinh này cũng thật tuấn, nhìn hắn cười như vậy, làm tâm tình của người ta cũng như tốt lên theo vậy.
Bà ta hoạt động tay chân, lại tống cổ người trẻ tuổi như là nhi tử đi đến bên suối múc nước, uống mấy miếng trước, lúc này mới quệt một cái rồi nói: "Còn không phải là đứa nhỏ này không biết cố gắng, ngay cả một bà nương cũng không hàng phục được! Cưới cái bà nương thế mà xảo quyệt ghê gớm, tính tình lại lớn, ngày thường ở nhà không hiếu thuận cũng thôi, giờ hơi ầm ĩ mấy câu ngoài miệng, thế mà ôm con về nhà mẹ đẻ, một đi không trở lại a!
: đây là cách gọi vợ, nhưng không trang trọng, ở cổ đại thường chỉ mấy nhà nông hoặc tầng dưới nữa mới gọi vợ như này.
Này đây nữ nhân đã gả ra ngoài như nước đã tá, chẳng lẽ nàng ta còn muốn ăn tết ở nhà mẹ đẻ? Nàng ta không biết xấu hổ, bọn ta còn biết đó!"
Nói rồi, lại nhéo nhi tử một phen, run rẩy cái mặt đầy dữ tợn nói: "Nghe thấy chưa? Trở về ngươi liền hung hăng mà đánh một trận, không có đạo lý nam nhân cúi đầu chịu tức! Lão bà điêu ngoa tính là gì, đánh mấy trận là được rồi!"
: cũng là cách gọi vợ, nếu ở hiện đại, mình sẽ dịch là bà xã, nhưng đây là ở cổ đại, nên để đó luôn mà chỉ giải thích dưới đây.
Đứa con này gãi gãi đầu, lúng ta lúng túng xưng phải, tựa hồ không có chủ kiến gì cả.
Liêu Nhạn bỗng cảm thấy có chút ý tứ, lập tức nửa nằm trên đất chống đầu, y như nghe diễn mà cười ha hả hỏi: "Là cái kiểu không nghe lời thế nào vậy? Lại vì sao mà cãi nhau?"
Bà già kia ngồi xe nửa ngày, thân thể sớm đã tê mỏi không chịu nổi, lại ngửi được thịt thỏ thơm ngon, thèm đến liếm miệng quét lưỡi, cố ý cọ một miếng thịt ăn, lúc này thấy hậu sinh này rất có ý thân cận, nào sẽ còn đẩy ra ngoài chứ? Lập tức đặt mông ngồi phịch xuống rồi liền nhả nước đắng một trận to.
: Đây là một cách nói của kể khổ.
Bà ta chỉ nói cưới con dâu về như thế nào, không tốt thế nào, ham ăn biếng làm trộm tàng tư tiền riêng thế nào, rồi không màng hương khói nhà bà ta thế nào, chỉ sinh được một nữ nhi bồi tiền không xài được......
"Ta lớn tuổi như vậy, tuổi già người mệt, đồ lẳng lơ kia nhỏ người, chân ngược lại là dài, nháy mắt đã liền tự mình chạy cho mất......!Kết quả bà nương kia thế mà khóc mắng lên, nói thẳng ta là bán đứa nhỏ! Thật là thương thiên lý a!" Nước miếng bà già kia văng khắp nơi.
Nam nhân cùng nhi tử bà ta ước chừng là cảm thấy mất mặt, đều liều mạng mà đưa mắt ra hiệu, cuối cùng dứt khoát tiến lên kéo đi.
"Sợ cái gì!" Bà già kia quăng hai người kia ra một hát, dùng sức vỗ đất tức giận nói, "Cái đồ lẳng lơ kia chắc chắn là có người ở bên ngoài, thế nào, chính mình làm ra được, lại cứ ta không nói được sao?"
"Nương à!" Nam nhân kia dậm dậm chân, thẹn đến cả mặt đều hồng thấu, "Việc xấu trong nhà sao có thể dương ra ngoài!"
"Nàng ta đều dám Tết nhất ôm con về nhà mẹ đẻ, này đây không phải ném mặt Hàn gia chúng ta xuống đất mà dẫm sao? Nàng ta đã không biết xấu hổ, chúng ta còn sợ cái gì!" Bà già kia lớn tiếng nói, lại chuyển hướng về Liêu Nhạn, "Bảo cái hậu sinh này phân xử cái, ngươi nói đúng không?"
Liêu Nhạn chớp chớp mắt, bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Ước chừng là mới nãy chàng ta biểu hiện bình dị gần gũi quá mức chút, thế nên bà già mắt mù này thế mà cho rằng mình là người có thể thương lượng được à?
Buồn cười dữ dội!
Chàng ta ưỡn eo ngồi dậy, ngoẹo đầu, tóc tai lộn xộn rung động trong không trung, "Chậc chậc, bà nương bồi tiền mà các ngươi nói, có phải tên Thúy Hồng hay không?"
Mấy người kia lập tức sửng sốt, hai mặt nhìn nhau, "Ngươi, sao ngươi biết?"
Liêu Nhạn cười ha hả vài tiếng, đưa cái chủy thủy mới vừa mổ thỏ lên cổ tay áo xoa xoa, thong thả ung dung nói: "Để ta nói à......"
Chàng ta bỗng nhiên nhướng mắt, trêu đùa vừa nãy không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại có tràn đầy trào phúng, "Sao các ngươi còn có mặt mũi mà còn sống?"
Chàng ta chán ghét Đào Hoa trấn không giả, nhưng trên trấn kia đổ lại còn có mấy người rất tinh mắt, ví như là, Vương chưởng quầy thu lưu mẹ con Thúy Hồng..