Ngoài cửa sổ, một đôi chân lặng lẽ buông thõng trước mặt Tô Tử Du. Thuận theo đôi chân xanh đen nhìn lên trên. Một nữ quỷ không đầu ôm cái đầu của mình, hai con mắt của cái đầu đảo một vòng, nhìn hau háu vào Tô Tử Du. Hình như chiếc váy trắng của nó bị nhuốm máu đỏ, càng gần cổ màu váy càng đỏ tươi, lùi xuống một chút là vết máu phun không đều, chỉ liếc một cái cũng tưởng tượng ra được cảnh tượng trước khi chết của nó….. “Hờ…hờ hờ..” Nữ quỷ cố gắng nặn ra một nụ cười. Đầu bị đứt đến tận cổ, khuôn mặt tái nhợt vì mất máu đang ra sức nặn ra nụ cười quỷ dị……. “A—- Mẹ nó!” Tô Tử Du nhảy dựng lên tại chỗ, không khỏi chửi thề! Cái chậu sắt đập mạnh xuống đất và quay tròn… Túc Bảo còn chưa kịp phản ứng thì Tô Tử Du đã chạy ra sau lưng cô bé rồi ôm chặt cổ cô bé. “Khụ… anh ơi…. nới lỏng chút…” Túc Bảo le lưỡi ra: “Sắp bóp chết…. em rồi…” Tô Tử Du quá sợ nên không hề nới lỏng lực tay, cả người nấp sau bờ vai nhỏ bé của Túc Bảo. Túc Bảo hết cách. Cũng đâu thể để anh trai của mình bóp cổ mình đến chết nhỉ? Cục bột nhỏ dồn sức, chỉ nghe ầm một tiếng, Tô Tử Du bị ném qua vai Túc Bảo rồi bay đi. Hướng bay: bên cửa sổ. Tô Tử Du chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, may sao dưới đất có tấm thảm nên cậu không bị ngu người sau cú ngã. Có điều, khi cậu hoàn hồn, vừa ngước mắt đã trông thấy nữ quỷ ôm đầu đang lơ lửng giữa không trung. “.…” Thà ném cậu ngã đến mức đầu óc không tỉnh táo còn hơn!!! Không, thà ngã rồi ngất xỉu luôn. Tô Tử Du run rẩy: “Túc Bảo, đỡ anh dậy với!” Chân cậu mềm nhũn rồi. Túc Bảo vội bước lên đỡ Tô Tử Du dậy, nói: “Xin lỗi nha anh trai, hồi nãy Túc Bảo không cố ý đâu…” Tô Tử Du: “Không sao…. à không, giờ là lúc nói chuyện này ư?” Tô Tử Du nhìn thẳng phía trước, không dám ngoảnh đầu lại: “Nó…. nó đến từ lúc nào?” Túc Bảo hồ nghi, sao anh trai nhỏ lại nhìn thấy quỷ được rồi. “Lúc kim chỉ nam trong chậu sắt của anh bắt đầu quay thì dì ôm đầu đã ở ngoài cửa sổ rồi.” Túc Bảo đáp. Sau đó bồi thêm một câu: “Anh ơi, anh sợ quỷ như vậy tại sao còn ra sức tính toán công thức nhìn thấy quỷ thế ạ?” Tô Tử Du: “Cái này… đâu có mâu thuẫn gì đâu…” Túc Bảo nghĩ tới anh Tô Tử Tích hay chơi game, nửa hiểu nửa không hỏi: “Cái này gọi là nghiện chơi nhưng chơi không giỏi à anh?” Tô Tử Du: “…” Chúng ta vẫn nên nói về nữ quỷ kia trước đi! Huhuhu, sao nữ quỷ đã đứng ngay trước mặt rồi em gái cậu vẫn điềm nhiên như không cùng cậu thảo luận mười vạn câu hỏi vì sao vậy? Lẽ nào em ấy không sợ ư? Tô Tử Du cố đè hai chân đang run rẩy lại, hỏi: “Nó…. nó là loại quỷ gì thế….” Túc Bảo lắc đầu: “Không rõ.” Sư phụ của cô bé đang đi họp dưới địa phủ. Hai ngày rồi mà chưa quay về. Túc Bảo nhìn nữ quỷ, hỏi: “ Dì ôm đầu, dì là loại quỷ gì thế?” Nữ quỷ ôm đầu: “…” Nó khẽ đảo con ngươi, đáy mắt thoáng hiện sự quỷ dị, cổ họng phát ra tiếng: “Hờ…. hờ…” Sau đó lập tức bay về phía Tô Tử Du. Tô Tử Du thầm thét lên trong lòng: Đừng qua đây!! Theo trực giác, Túc Bảo cảm thấy nguy hiểm nên cảnh giác chặn trước người Tô Tử Du: “Nói chuyện thì chỉ nói chuyện thôi, đừng có động tay động chân!” Nữ quỷ chợt gầm lên một tiếng rồi hung hăng nhào về phía Túc Bảo! Kinh nghiệm thực chiến của Túc Bảo không phong phú, thiếu Kỷ Trường bên cạnh hướng dẫn, cô bé chỉ biết vô thức giơ tay lên đỡ. Sợi dây đỏ trên cổ tay Túc Bảo tỏa ra ánh sáng màu đỏ nhạt, nữ quỷ vừa chạm phải đã bắn ra xa. Nữ quỷ không kịp phòng bị, cái đầu ôm trong tay rơi luôn, chật vật ngã sang một bên. Cái đầu quỷ lại lăn long lóc rồi dừng lại dưới chân Tô Tử Du. Đầu quỷ quay cót két nửa vòng, lộ ra đôi mắt của nữ quỷ, nhìn đăm đăm vào Tô Tử Du, cái miệng như chậu máu ngoác ra…. Tô Tử Du: “!!” Túc Bảo vội nói: “Anh ơi đừng hoảng!” Dứt lời Túc Bảo lập tức chạy tới, quát bằng giọng non nớt: “Đời người vô thường…. jio jio tấn công!” Túc Bảo giơ chân lên đạp cái đầu quỷ một cước như đá trái bóng, đầu quỷ bay vút ra ngoài cửa sổ! Nữ quỷ lập tức như ruồi mất đầu, mò mẫm quanh co rồi lảo đảo bay ra ngoài…. Túc Bảo đuổi theo: “Anh ơi anh chờ ở đây nha!” Tô Tử Du còn chưa hết sợ, sao cậu dám ở lại một mình trong phòng. Cậu cuống quýt nói: “Đợi anh với!” Em gái cậu ở đâu thì cậu ở đó! Hai anh em chạy ra ngoài, quên cất chậu sắt rơi trên nền và tắt máy quay phim đặt cạnh bàn. Đèn báo của máy quay phim nhấp nháy, cảnh tượng vừa rồi đã được ghi lại… ** Túc Bảo chạy xuống lầu, ông cụ Mộc và Mộc Quy Phàm đang trò chuyện với nhau bỗng khựng lại, quay đầu nhìn về phía cô bé. Chỉ thấy Túc Bảo chạy như bay từ trong nhà ra ngoài. “ Túc Bảo, con đi đâu đấy?” bà cụ Tô vội điều khiển xe lăn đuổi theo. Mộc Quy Phàm lập tức đứng dậy, tiện tay nắm tay vịn xe lăn rồi đẩy bà cụ Tô cùng ra ngoài. Bà cụ ngạc nhiên ngoảnh đầu nhìn Mộc Quy Phàm một cái. Mộc Quy Phàm đẩy xe lăn đương nhiên nhanh hơn bà cụ tự mình bấm điều khiển từ xa. Bà cụ Tô lâu rồi không được ‘chạy’ nhanh như vậy, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Túc Bảo. Túc Bảo chạy ra sau vườn hoa, nhìn bầu trời, rồi lại nhìn vườn hoa, cúi đầu tìm kiếm thứ gì đó. Mộc Quy Phàm hỏi: “Con tìm gì? Để ba giúp con!” Đôi mắt đen của anh thoáng hiện ý cười, ngữ khí pha chút biếng nhác: “Không có gì là ba con không tìm được nha!” Có lẽ anh tưởng đồ chơi của Túc Bảo rơi từ trên lầu xuống. Dù đó là món đồ chơi gì và nhỏ thế nào đi chăng nữa thì đối với anh tìm đồ chỉ dễ như trở bàn tay. Túc Bảo lắc đầu không đáp. Lỡ nói ra hù cho bà ngoại sợ chết khiếp thì sao được? Lần trước bà ngoại cô bé bị cơ thể đầy máu của Tư Diệc Nhiên dọa cho đứng tim rồi nha. Tô Tử Du theo sát phía sau, cậu lo lắng nhìn quanh quất bốn phía nhưng vẫn không thấy bóng dáng nữ quỷ đâu. Lúc này cậu mới ổn định lại tâm trạng, vừa mở miệng đã tính toán theo bản năng: “Dựa theo parabol…” Cậu dùng mắt ước tính khoảng cách từ cửa sổ đến vườn hoa, còn có góc độ mà cái đầu quỷ bay ra bên ngoài. “Chắc là ở bên này…” Quỹ đạo của hình parabol có thể tìm được, trừ phi nữ quỷ đổi hướng giữa đường….. Túc Bảo không biết parabol là gì. Chỉ có trực giác kỳ lạ khiến cô bé cảm nhận được đầu của nữ quỷ ở vị trí nào. Có điều, lần này cũng tìm theo trực giác mà tìm một vòng vẫn không thấy đầu quỷ đâu. Thân thể không đầu của nữ quỷ bay đi ban nãy cũng mất tăm mất tích. “Kỳ lạ! Kỳ lạ!” Túc Bảo chau mày, lẩm bẩm. Bà cụ Tô nói: “Túc Bảo muốn tìm gì, ngoại kêu người tìm cùng con!” Túc Bảo chỉ đành tạm thời từ bỏ, lắc đầu đáp: “Không có gì đâu bà ngoại ơi, rơi mất một cục rắm đó ạ.” Bà cụ Tô khó hiểu nhìn về phía Tô Tử Du. Tô Tử Du: “… Ừm, đúng. Con..con chọc em ấy là đem cục rắm vứt ra ngoài, em ấy tin luôn.” Mọi người tức thì câm nín. Bà cụ Tô nói: “Đừng có suốt ngày trêu em con như thế! Em con còn nhỏ nên cái gì cũng tin hết đấy.” Tô Tử Du lập tức đáp: “Biết rồi ạ!” Mộc Quy Phàm nheo mắt, liếc nhìn Túc Bảo, rồi lại nhìn Tô Tử Du. Cô nhóc không tồi nha, che giấu rất tài tình, tiếc thay vẫn lộ ra chút dấu vết của lời nói dối. “Đi về thôi!” bà cụ Tô nói. Mọi người đi về, không ai phát hiện ra một cô gái đứng thẳng đờ sau bụi cây trong vườn hoa.