Trong vườn hoa, một nữ giúp việc vặn vẹo cổ một cách khó khăn, cơ thể lại vặn sang một hướng khác hết sức quỷ dị, hình như chưa thích ứng lắm. Nhưng chẳng mấy chốc cô ả đã điều chỉnh lại, đầu và thân thể cùng một hướng. Hai tay cô ả làm động tác ôm vật gì đó như một thói quen, hồi lâu phản ứng ra, cô ả lại đặt tay xuống. Không rõ có phải chưa thích ứng được hay không, cô ả lại ôm vài lẵng hoa lên người, lúc này mới nở một nụ cười mãn nguyện. Mộc Quy Phàm đi phía trước như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên quay đầu lại, chỉ trông thấy một nữ giúp việc đang ôm lẵng hoa nơi vườn hoa, tay còn cầm chiếc kéo làm vườn. Cô ả cụp mi, ôm lẵng hoa và lặng lẽ làm công việc của mình. Mộc Quy Phàm khẽ nheo mắt, không thể xác định rõ điều gì bất thường. Nếu khi trước anh nhìn thấy nữ quỷ ôm đầu thì lúc này từ chi tiết nhỏ trong động tác của nữ giúp việc, anh chắc chắn sẽ nhận ra được động tác của nữ giúp việc và nữ quỷ kia hoàn toàn giống nhau. Tiếc thay, Mộc Quy Phàm không thể nhìn thấy quỷ. Hóa ra, âm dương cách biệt thế nào mà cú đá ban nãy của Túc Bảo đã đá nữ quỷ vào thân thể nữ giúp việc…. Mộc Quy Phàm đưa Túc Bảo vào trong biệt thự, không tiếp tục đoạn đối thoại dang dở ban nãy với ông cụ Tô nữa… Bà cụ Tô: “Túc Bảo đói không con? Bà ngoại…” Bà cụ vừa toan nói để bà ngoại nấu món ngon cho con ăn, nhưng lập tức đổi thành: “Bà ngoại kêu ba con nấu đồ ăn cho con.” Một ông ba sắp nhỏ đạt tiêu chuẩn nhất định phải có tài nấu ăn tuyệt vời. Nếu không, làm thế nào để chăm một đứa bé trắng trẻo mũm mĩm? Tuyệt đối không thể mua đồ ăn bên ngoài, không lành mạnh. Mời dì giúp việc cũng không được, lỡ như lười biếng hoặc có tật giấu đồ, ăn bớt ăn xén nguyên liệu nấu nướng thì sao được. Mộc Quy Phàm nhướn mày: “Chắc chứ?” Đôi tay này của anh mới chỉ cầm dao chém người. Chẳng ngờ cả gia đình nhà họ Tô nhất loạt nhìn về phía anh như ngầm hiểu ý nhau. Mộc Quy Phàm: “…” Hai tay Túc Bảo làm động tác cố lên, nói: “Ba ơi cố lên, zô zô .!” (???_??)? Mộc Quy Phàm cong môi: “Được.” Bảo bối của anh đã cổ vũ rồi thì nhất định anh sẽ làm được. Nấu cơm thôi mà, sắp xếp nguyên liệu rồi bỏ vào trong nồi, sau khi nấu chín thì lấy ra. Chẳng có gì khó khăn cả. Mộc Quy Phàm chỉnh cổ áo rồi nới lỏng một chiếc cúc áo. Lúc này Tô Nhất Trần mới để ý thấy, hôm nay Mộc Quy Phàm mặc áo sơ mi quần tây trang trọng, khác với phong cách không câu nệ tiểu tiết của anh hàng ngày. Có thể thấy được, Mộc Quy Phàm rất coi trọng cuộc gặp mặt này. Cậu cả chấm điểm: +1. Ông cụ Tô phát hiện ra chi tiết trang phục: miễn cưỡng +1. Bà cụ Tô nói: “Trong bếp có ba con gà. Đây là gà thả rông mà tôi mua của người dân ở quê. Cậu giết gà đi nhé, một con nấu canh. Túc Bảo muốn ăn canh. Một con sẽ kho tàu, Túc Bảo thích ăn đùi gà kho tàu, con còn lại cắt trắng, cậu biết cắt trắng là gì không?” [1]. [1]: Gà luộc kiểu Quảng Đông, được gọi là “gà cắt trắng” Mộc Quy Phàm vừa xắn tay áo vừa đáp: “Đơn giản.” Giết người anh còn làm được, giết con gà thì có gì mà biết với không biết. Bà cụ Tô lại nói: “Làm thêm món cà tím rang với móng heo, Túc Bảo thích ăn cà, có điều không dễ xử lý cà tím đâu, cậu không biết làm thì hỏi dì Ngô.” “Các món còn lại, trong phòng bếp có nguyên liệu gì thì cậu làm món đấy, một nhà hơn mười người, làm khoảng 18 món là được. À đúng rồi, làm thêm trứng phù dung có thịt băm nhỏ nữa. Túc Bảo đang tuổi cao lớn, cần ăn nhiều dinh dưỡng chút—- làm nhiều thêm vài phần đi, nhà nhiều trẻ con.” Mộc Quy Phàm: “??” Một bữa cơm mà nhiều món vậy ư? Nhớ lại những lúc ở sơn trang nhà họ Mộc, món ăn nào cũng do đám đàn ông thô lỗ kia nấu, một món nấu luôn cả nồi, cả bữa ăn bốn món mặn một món canh, cứ thế mà sống qua ngày. Mộc Quy Phàm đi băng qua khoảng sân nhỏ rồi vào nhà bếp. Tô Tử Du nhỏ giọng hỏi: “Túc Bảo, chúng ta lên lầu đi.” Không tìm được nữ quỷ, tinh thần cậu không sao ổn định được. Túc Bảo không yên tâm, chạy theo ba cô bé vào bếp, nói: “Đợi em chút nha, em đi xem ba em thế nào.” Trong bếp. Dì Ngô đưa cho Mộc Quy Phàm một cái yếm, hỏi: “Mộc tiên sinh, giết gà trước nhé! Cần tôi giúp một tay không? Gà thả rông hung dữ lắm đấy.” Vừa liếc thấy Túc Bảo chạy tới xem, lời vừa toan thốt ra đã bị Mộc Quy Phàm đổi thành: “Không cần.” Trước mặt con gái mình, nhất định phải thể hiện được uy nghiêm của người làm ba. Mộc Quy Phàm nhấc con gà lên một cách dễ dàng. Chưa ăn thịt heo bao giờ thì cũng từng thấy heo chạy qua! Vào nam ra bắc bao năm, anh đã thấy người khác giết gà. Thời điểm đó cuộc sống rất khó khăn, được ăn một bữa no đã tốt lắm rồi, sau đó anh thu nạp một vài thuộc hạ rồi làm nội gián trong một tập đoàn làm ăn phi pháp. Thành thật mà nói, anh chưa bao giờ xuống tay giết gà. Mộc Quy Phàm cầm dao rồi xoay như xoay bút, dì Ngô vội chắn trước mặt Túc Bảo, chỉ sợ con dao không có mắt mà bay ra ngoài. Dì Ngô: “Vặt lông trước.” Mộc Quy Phàm khựng lại, không phải giết trước rồi mới vặt lông hả? Dì Ngô lập tức giải thích: “Ý tôi là lông ở cổ gà… vặt lông xong mới dễ cắt cổ.” Mộc Quy Phàm gật đầu, vặt sạch lông ở cổ gà, cổ tay vặn một cái, dứt khoát ép chân gà, cánh gà và đầu gà vào nhau. Một tay tóm gà, một tay cầm dao—– quả thực là một tay giết gà!!! Con gà đáng thương bị vặn thành bánh quẩy, muốn kêu cũng chẳng kêu được, chỉ đành liều mạng giãy giụa, tiếc thay uổng công vô ích. Túc Bảo: “Ôi, ba lợi hại quá!” Cô bé che mắt, nói: “Ba ơi sau này chúng ta ăn thịt gà đã chín thôi, đừng giết gà cục tác nữa được không?” Con gà hơi đáng thương… Trong mắt cô bé, con gà kêu cục tác cục ta có thể tự động biến thành thịt gà chín, còn con gà chưa được chế biến thì chính là con gà ‘không muốn chết.’ Mộc Quy Phàm chỉ thấy buồn cười, gật đầu: “Được.” Thấy Túc Bảo che mắt, anh mau lẹ cắt dao vào cổ gà. Máu gà bắn ra tung tóe, anh dùng một tay vặn con gà, nửa ngồi xổm, đưa cổ gà đến gần miệng bát. Bà cụ Tô đứng xem từ đằng xa, bĩu môi: “Còn tưởng cậu ta không biết làm, xem ra cũng được đấy.” Tô Nhất Trần: +1 điểm. Ông cụ Tô: +1 điểm. Những người khác trong nhà họ Tô: +0.5 điểm. Tô Nhạc Phi: mẹ kiếp, giết mỗi con gà còn thể hiện sự đẹp trai, miễn cưỡng cho 0,5 điểm. Đến khi máu gà dừng chảy, Mộc Quy Phàm mới vứt con gà trong tay ra ngoài, Thế nhưng một màn kịch xuất hiện, con gà bị quăng đi bỗng đập cánh rồi bay đi sau một giây, vừa kêu cục tác cục ta vừa chạy thoát thân. Người nhà họ Tô: “…” -1 -1 -1 … Điên cuồng rớt điểm. Mộc Quy Phàm: “..” Không nể mặt sao? Đáy mắt Mộc Quy Phàm thoáng hiện sát ý, cổ tay vặn một cái, con dao làm bếp bay ra ngoài! Con dao xoay tròn rồi chém thẳng vào cổ gà không lệch một ly. Con dao găm vào thân một cây cổ thụ trong sân nhỏ, đầu gà bay lên, gà không đầu chạy được vài bước thì rơi xuống đất chết toi. Phía sau cây cổ thụ, một nữ giúp việc đang ôm lẵng hoa bị dọa sợ, đồng tử cô ả co rút kịch liệt, lẵng hoa trong tay rơi xuống kêu loảng xoảng. Túc Bảo mở tròn hai mắt. “Cái này… cái này..” Cục bột nhỏ kinh ngạc lắp bắp. Nhất thời không biết nên nói gà cục tác đáng thương hay nên khen ba cô bé siêu lợi hại. Túc Bảo không khỏi nhớ tới triệu hồn chú mà sư phụ dạy: Sát Bối Ninh, giết con gà…Sát Bối Ninh, giết con gà. Miệng dì Ngô đã sớm thành hình chữ O, đủ nhét vừa một quả trứng gà. Gà còn có thể giết như này ư? Cả nhà họ Tô nhất loạt giật khóe môi, rối rắm không biết nên cộng thêm hay trừ bớt điểm của Mộc Quy Phàm….