Sợi dây đỏ trên tay Túc Bảo tiếp tục tỏa sáng rực rỡ, lúc này lồng ngực Túc Bảo không còn bí bách khó chịu như ban nãy nữa. Nhưng Túc Bảo cảm thấy cả người không còn sức lực. Mộc Quy Phàm ẵm Túc Bảo lên, nói: “Đi bệnh viện… chúng ta đi bệnh viện!” Lòng anh quá đỗi hoang mang, nỗi hoang mang này là do cảm giác bất lực khi sự tình đang thoát khỏi tầm kiểm soát của anh. Đến lúc này, Mộc Quy Phàm mơ hồ hiểu ra, bảo bối nhỏ mềm mại của anh không giống những đứa trẻ khác…. Tô Nhất Trần nhanh chóng lấy di động ra, trước tiên gọi cho Tô Ý Thâm. Thấy Túc Bảo bị thương và mất tinh thần, nữ quỷ ôm đầu mừng rỡ khôn xiết. Nó nhào mạnh về phía Túc Bảo! Làm người tốt biết bao, nó muốn được làm người. Hơn nữa thân phận của Túc Bảo quá tuyệt, chẳng những là công chúa nhỏ được cả nhà họ Tô cưng chiều, còn là con gái của gia chủ sơn trang nhà họ Mộc! Bao người yêu chiều Túc Bảo như vậy, nếu nó trở thành Túc Bảo thì há chẳng phải muốn gì được nấy hay sao? Đến lúc đó, nó sẽ đi đến đất nước xinh đẹp, lấy thẻ xanh của đất nước xinh đẹp rồi trở thành người dân nước M. Đi tới đâu cũng cao hơn người khác một bậc. “ Túc Bảo cẩn thận” quỷ nhu nhược lo lắng nhào tới. Tô Tử Du không có cách nào khác, chỉ đành chắn trước mặt Túc Bảo, nghiến răng nói: “Dì…. dì đừng qua đây!” Cậu quăng mạnh lá bùa màu vàng Túc Bảo cho khi trước về phía nữ quỷ ôm đầu. Tiếc thay lá bùa này chỉ dùng được một lần, hỏng rồi thì chẳng còn tác dụng gì nữa. Lúc này, một đạo tia chớp màu đen đánh tới, cạch một tiếng, nữ quỷ ôm đầu với đôi mắt dữ tợn bay ra ngoài. Người đàn ông mặc áo choàng trắng có khuôn mặt lạnh lùng và nghiêm nghị, sắc mặt nhợt nhạt và đôi môi đỏ mọng – chính là Kỷ Trường. Tô Tử Du xém chút nữa bật khóc: “Sư phụ!” Đây là lần đầu tiên cậu thấy quỷ mà kích động như này! Sắc mặt Kỷ Trường vô cùng khó coi, sao trong nhà lại có thêm một con ác quỷ thế này? Kỷ Trường nhanh chóng đến trước mặt Túc Bảo, nắm tay cô bé, dịu giọng nói: “Không sao chứ?” Túc Bảo uể oải, nói giọng non nớt: “Ưm hừ..” Đến lúc này rồi mà cô bé vẫn học theo vài phần ngữ khí của ba mình. Túc Bảo chỉ cảm thấy cổ tay đang được sư phụ nắm truyền đến dòng nước ấm, cả người lâng lâng… thoải mái như ngâm mình trong suối nước nóng vậy. Nữ quỷ ôm đầu phát hiện ra điều bất thường, nhân lúc không ai để ý toan chạy thoát thân. Kỷ Trường chẳng buồn ngoảnh đầu lại, chỉ giơ ngón tay lên, một tấm lưới đỏ như thiên la địa võng tức thì bủa vây nữ quỷ. Hắn lạnh lùng nói : “Làm đồ đệ của ta bị thương còn muốn chạy ư?” Nữ quỷ ôm đầu lập tức điên cuồng giãy giụa, nhưng chỉ tốn công vô ích. Túc Bảo hỏi: “Sư phụ, rốt cuộc dì ôm đầu là loại quỷ gì?” Quỷ gì mà rõ kỳ lạ, thích nửa đêm lẻn vào phòng người khác, còn thích ‘chui’ vào thân thể người khác nữa chứ…. Kỷ Trường liếc một cái, nói: “Quỷ nước ngoài giả.” Túc Bảo: “?” Còn có loại quỷ này ư? Kỷ Trường giải thích: “Loại quỷ này sính ngoại, ngưỡng mộ cái mạnh. Ngưỡng mộ cái mạnh cũng chẳng sao, con người mà, cần tâm lý tôn sùng cái mạnh, có như vậy chúng ta mới nỗ lực trở nên mạnh mẽ hơn. Đáng sợ nhất là loại rác rưởi ngưỡng mộ cái mạnh nhưng không muốn tự mình đứng lên và chỉ muốn đạt được mục đích của mình bằng cách liếm giày, cướp đi mạng sống của người khác, cậy mạnh hiếp yếu và các thủ đoạn ghê tởm khác. ” Loại người và quỷ này đáng hận ở chỗ, hút máu người dân trong nước, nhưng lại nịnh hót thế giới bên ngoài, chúng chỉ hận không thể moi tim đem đến dâng cho người nước ngoài. Còn những thói xấu khác, có thể liên quan đến tính cách lập dị của nó, tỷ như thích tọc mạch cuộc sống của người khác… Nói tới đây, Kỷ Trường lại quay về chủ đề chính. Giờ hắn không quan tâm tới con quỷ nước ngoài giả kia, chỉ chau mày nhấc cổ tay Túc Bảo lên, khẽ lắc, hỏi: “Có phải con cưỡng chế thu con quỷ kia vào hồ lô không?” Túc Bảo ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.” Kỷ Trường duỗi một ngón tay gõ nhẹ lên trán Túc Bảo: “Con còn dạ hả?” “Khi con còn chưa có đủ bản lĩnh, ngàn vạn lần đừng nghĩ tới việc cưỡng chế thu ác quỷ!” “Nếu hồi nãy con không dùng tới hồ lô thì nữ quỷ ôm đầu chẳng làm gì được con hết, chỉ cần nó dám tấn công con, lập tức sẽ bị sợi dây đỏ chặn lại.” Túc Bảo hồ nghi nhìn sợi dây đỏ trên cổ tay: “Dây đỏ lợi hại lắm ạ?” Kỷ Trường gật đầu: “Rất lợi hại, cực kỳ lợi hại, có điều bây giờ con chưa thể dùng nó để chủ động tấn công, tạm thời nó chỉ có thể bảo vệ con một cách bị động.” Nhưng khi có người hoặc quỷ muốn làm tổn thương Túc Bảo, sợi dây đỏ sẽ được kích phát và tiến hành tấn công. Túc Bảo hiểu rồi: “Hóa ra là vậy à…” “Sư phụ ơi, bây giờ chúng ta có thể thu dì ôm đầu không ạ?” Cô bé con lại có sức lực rồi, nóng lòng muốn thử bắt loại quỷ mới này. Đáy mắt Kỷ Trường thoáng hiện sự bất đắc dĩ và yêu chiều. Giải thích nhiều như vậy, rốt cuộc cô bé có nghe lọt tai câu nào không? Nhưng biết làm sao, Kỷ Trường chỉ đành cưng chiều cô bé thôi. Hai thầy trò đi lên vây lấy nữ quỷ ôm đầu. Nữ quỷ ôm đầu khiếp sợ: “Các… các người đừng tới đây!” Nhớ tới kiểu đùa dai của Hân Hân, Túc Bảo cười nham hiểm: “Nè nè, dì kêu đi, có kêu nát cổ họng cũng chẳng có ai tới cứu dì đâu nha!” Kỷ Trường: “..” Mộc Quy Phàm và Tô Nhất Trần: “…?” Vừa hồ nghi vừa chỉ biết câm nín, cô bé học đâu ra mấy câu này vậy? Trên giường, Hân Hân khó chịu vì tiếng ồn, đạp phăng tấm chăn đi rồi lật người… tiếp tục say giấc. Mộc Quy Phàm kìm lòng không đặng hỏi Tô Tử Du: “Túc Bảo đang nói chuyện với ai thế?” Tô Nhất Trần cũng nhìn Tô Tử Du. Tô Tử Du tường thuật lại: “Túc Bảo đang nói chuyện với sư phụ của em ấy, sư phụ nói Túc Bảo không thể cưỡng chế bắt quỷ, không phải lo, quỷ không thể làm hại em ấy… bởi vì sợi dây đỏ rất lợi hại.” Tô Tử Du chợt nhớ tới máy quay phim của mình. “Đợi chút, con đi lấy máy quay phim!” Bây giờ nữ quỷ ôm đầu đang bị mắc kẹt trong lưới rồi nên Tô Tử Du không sợ nữa, cậu chạy như bay về phòng lấy máy quay rồi quay lại phòng Túc Bảo. Mở máy. Tô Nhất Trần chau mày: “Con làm gì vậy?” Tô Tử Du: “Cái máy quay này do con phát minh đó, lợi hại lắm, có thể quay được hình ảnh của quỷ.” Mộc Quy Phàm: “..” Máy quay phim trong tay cậu bé giống như một chiếc máy ảnh bình thường, chỉ khác ở chỗ có một ít nam châm được gắn ở phía dưới và hai ăng-ten lộ ra trên đỉnh máy ảnh. Thế này mà đòi quay được hình ảnh của quỷ cơ à? Đùa cái kiểu gì vậy? Đèn báo của máy quay phim nhấp nháy, Mộc Quy Phàm vốn đang khoanh tay nhìn cô bé con của anh, vừa liếc mắt —– Chỉ thấy trong hình ảnh đang phát của máy quay phim, có thêm 4 ‘người’! Một người đàn ông mặc áo choàng trắng bên cạnh Túc Bảo. Một cậu bé mặc đồng phục cấp hai đứng sau Túc Bảo. Còn có một nữ quỷ xấu xí quay đầu nhìn lại, cười e lệ nói: “ Tô tổng….có thể nhìn thấy người ta không nè?” Tô Nhất Trần: “…” Mộc Quy Phàm: “..” Trước mặt họ là một tấm lưới đang vây khốn một cô gái ôm cái đầu. Cô gái không đầu kia đang phát ra tiếng như cái cưa kéo cưa, ấm ức nói: “Tên ta là Jastremski.” [1] Lòng Mộc Quy Phàm và Tô Nhất Trần nặng trĩu. Những thứ đang hiện ra trước mắt đã vượt quá nhận thức của họ, đảo lộn thế giới quan của họ! Nếu thế giới này nằm ngoài tầm kiểm soát của họ…. thì sau này ai sẽ bảo vệ Túc Bảo đây? Mộc Quy Phàm mím chặt môi, lòng nặng trĩu. Chợt nghe Túc Bảo hồ nghi hỏi: “Tài xế lốp xe giả gì?” [2] [1]: Có bính âm là jiǎ sī tè lún sījī. [2]: Có bính âm là jiǎ chēlún sī jī. Tài xế trong tiếng trung có bính âm là sījī nên Túc Bảo nhầm. Nữ quỷ: “…” Giọng nói non nớt của Túc Bảo như thể trời sinh đã mang theo một vầng hào quang, thoáng chốc đã xua tan mây mù trong lòng Mộc Quy Phàm. Ừm… không vấn đề gì. Cùng lắm, sau này Mộc Quy Phàm anh đổi sang làm đạo sĩ.