Nghe Túc Bảo gọi nhầm tên mình thành tài xế lốp xe giả, nữ quỷ ôm đầu trợn đến rớt con ngươi, cổ họng phát tiếng hờ hờ hờ hồi lâu mới nói: “Là Jastremski, Jas- trem- ski!” “ Jastremski là một cái tên rất hay, sành điệu và thời thượng! Các người hiểu không? Một đám… quê mùa.” Nữ quỷ ôm đầu rất tức giận khi bị người khác ‘bôi nhọ’ thánh danh của mình, giải thích một đoạn dài bằng giọng như hụt hơi, đứt quãng. Mộc Quy Phàm nhìn chằm chằm nữ quỷ xuất hiện trong máy quay phim, chỉ cảm thấy nữ quỷ này rất quen, nhưng không sao diễn tả được. Tô Tử Du chau mày, khinh thường lẩm bẩm: “ Jastremski… tên này có nghĩa là có cốt khí, kiên cường không chịu khuất phục, ôi thật trào phúng.” Nghe thấy lời của Tô Tử Du, một suy nghĩ lóe lên trong đầu Mộc Quy Phàm, cuối cùng anh cũng biết vì sao lại có cảm giác quen thuộc với nữ quỷ kia rồi!! Mười năm trước, anh 16 tuổi, trà trộn vào tập đoàn làm ăn phi pháp kia, vừa hay được theo một đơn đặt hàng lớn —- Không rõ tập đoàn này bắt được từ đâu một nhóm phụ nữ, đưa ra nước ngoài để ‘làm việc.’ Trong đó có một cô gái bị trói còn không nhận thức rõ tình hình của mình, luôn mồm nói [Tôi không phải người của Long quốc, đám rác rưởi các người, đất nước xinh đẹp sẽ trừng phạt các người…] Tên cô gái đó là ski—- gì gì đó, cái tên rất có cốt khí… Lúc này, nghe xong lời của nữ quỷ, Túc Bảo gật đầu: “ Dạ dạ, dì tài xế trộm lốp xe giả, sao dì lại chết?” Khóe môi Mộc Quy Phàm khẽ giật, dòng hồi ức về cô gái kia lập tức hóa thành mảnh vụn… Anh không khỏi phì cười. Cô bé con nghiêm túc đặt câu hỏi, hai mắt còn khẽ chớp, nữ quỷ nghe Túc Bảo bôi nhọ tên mà tức muốn chết. “Ngươi câm miệng cho ta! Jastremski! Ta là Jastremski!” Kỷ Trường chém một chưởng, nữ quỷ ôm đầu mất luôn một cánh tay. Jastremski lập tức thét lên thảm thiết, cánh tay bị chặt đứt biến thành sát khí rồi tan thành mây khói! Kỷ Trường cười lạnh: “Nói năng với đồ đệ của ta kiểu gì đấy?” Nữ quỷ ôm đầu tức thì chuyển thái độ sang bảo sao nghe vậy, tay ôm chặt cái đầu quỷ của mình. Kỷ Trường: “Cặp sách nhỏ, tiếp tục.” Túc Bảo: “Dạ! Dì tài xế dùng lốp xe giả ơi, dì là người ở đâu, ngày sinh và bát tự là gì, chết như thế nào?” Túc Bảo không hiểu thánh danh của dì ôm đầu, chỉ cảm thấy kỳ quái, chẳng hiểu sao lần nào đọc lên cũng bị khác lần trước…. Nữ quỷ ôm đầu: “..” Mệt mỏi rồi. Thấy bất bình cho thánh danh của mình nhưng nó chỉ đành ấm ức nhấn mạnh lại: “Ta là Jastremski….” sau đó mới tiếp tục nói: “ Là người bị đất nước xinh đẹp bỏ rơi..” Kỷ Trường cầm bút, không thèm ngước mắt: “Kêu ngươi nói nơi sinh của ngươi cơ mà!” Hình như Jastremski cảm thấy nhắc tới quê hương của mình là một chuyện rất mất mặt, nói vừa nhỏ vừa nhanh: “&*#……” Túc Bảo dựng lỗ tai lên nghe: “Gì cơ?” Jastremski: “Thôn Lĩnh Bội, huyện Nê Ngưu.” [1] [1]: Dịch ra là thôn chó xoáy, huyện trâu bùn. Túc Bảo ngẫm nghĩ, hỏi: “Ồ, thế tên dì là gì?” Cô bé cứ tưởng Jastremski chỉ là tên gọi yêu, giống mọi người vẫn luôn gọi bé là Túc Bảo, vậy chắc Jastremski còn có tên thật. Jastremski câm nín hồi lâu, tên thật của nó quá quê mùa, nó chẳng muốn nói ra chút nào. Nhưng liếc thấy ánh mắt sắc lẹm đang phóng tới của Kỷ Trường, còn có con dao mà Mộc Quy Phàm vừa lơ đễnh ‘làm rớt’ xuống sàn…. Jastremski sợ hãi lập tức khai ra: “Tên ta là Vương Đại Ni, gia cảnh nhà ta rất khó khăn…” “Nhưng đến đất nước xinh đẹp sinh sống luôn là mơ ước của ta, từ bé ta đã cảm thấy mình khác với những người khác, ta sinh ra đã có huyết thống cao quý, khổ nỗi sinh nhầm nơi…” Mọi người khẽ giật khóe môi: “…” Túc Bảo tò mò hỏi: “Vậy dì đến đất nước xinh đẹp để hiện thực ước mơ của dì chưa?” Nữ quỷ ôm đầu ấm ức nói: “Chưa…” Nó vốn chỉ là một cô gái xuất thân từ vùng nông thôn, nhà không có tiền và chống lưng. Thành tích học hành từ bé đến lớn không tốt đẹp gì cho cam, thi trượt đại học, nó đối mặt với hai sự lựa chọn: Hoặc là về quê, sau này lấy chồng sinh con rồi sống vậy đến hết đời. Hoặc là đến làm ở nhà máy vặn vít, rồi cũng lấy chồng sinh con và sống vậy đến hết đời. Lựa chọn nào cũng không phải thứ nó muốn. Nữ quỷ ôm đầu kích động, cổ họng lại phát ra tiếng hờ… hờ: “Lẽ nào cả đời ta.. hờ… chỉ vậy thôi ư? Hờ… ta không cam tâm…” Tô Tử Du lạnh mặt: “Có thể trách ai chứ? Thi đại học còn rớt thì vấn đề nằm ở dì thôi!” Túc Bảo: “Đúng nha” Jastremski bất bình nói: “Ta trượt đại học hoàn toàn do thể chế của Long quốc, nền giáo dục cứng nhắc đã hạn chế tài năng và sự tự do của ta..” Túc Bảo bỗng chen lời: “Dì Đại Ni, dì thi được bao nhiêu điểm?” Jastremski nói: “260 điểm..” Túc Bảo: “Wow, dì rất có tài nha!” Cậu cả và ông ba chiến thần: “…” Tô Tử Du phổ cập kiến thức: “Tổng thành tích khi thi đại học là 760 điểm!” Thi được mỗi 260 điểm, cậu nhắm mắt rồi dùng mặt lăn cũng thi tốt hơn thế! Túc Bảo hiểu ra: “Thế dì là học tra à? Giống chị Hân Hân nha.” Hân Hân: không rõ lúc nào lại hắt xì một cái. Jastremski lấp liếm: “Ta đã rất cố gắng rồi, do chế độ cả thôi! Hơn nữa ngày bé nhà ta nghèo nên ta không được học lớp phụ đạo..” Túc Bảo: “Thế dì có sở trường gì? Nói tiếng nước ngoài lợi hại không?” Jastremski mấp máy môi. Nó nào có sở trường gì, mặt cũng không được coi là xinh đẹp, tiếng anh cũng không tốt. Cho nên nó không thể đến đất nước xinh đẹp, chỉ đành làm nhân viên thu ngân ở siêu thị bé. Lòng ôm hoài bão xuất ngoại mà không thể thực hiện, nhìn đâu cũng thấy người xung quanh thấp hơn mình một bậc nhưng không thể không hòa nhập cùng họ, điều này khiến nó ngày càng đau khổ. Cuối cùng có một ngày, cơ hội mà nó chờ cũng đến, một người ngoại quốc xuất hiện ở siêu thị. “Khoảnh khắc đó, ta như nhìn thấy ánh hào quang từ thượng đế, giống như phần thưởng cho sự kiên trì bền bỉ và không bỏ cuộc của ta.” “Ta ân cần hỏi han người đàn ông ngoại quốc kia, làm hướng dẫn viên cho anh ấy, còn vào khách sạn ngủ với anh ấy.” Để có thể giao tiếp với người đàn ông ngoại quốc mà không gặp rào cản, Jastremski còn thức đêm học tiếng Anh. Thậm chí bỏ tiền túi ra chi ăn, chi chơi, chi phòng khách sạn, bởi nó nghe người khác nói, chỉ cần sinh con với người nước ngoài thì sẽ được cấp thẻ xanh miễn phí từ đất nước xinh đẹp… Jastremski đã thành công, người đàn ông kia xin visa giúp nó và đưa nó đến đất nước xinh đẹp. Túc Bảo hồ nghi hỏi: “Dì kiếm đâu ra tiền?” Đến một nơi xa như vậy, nhất định cần rất nhiều tiền đúng không? Jastremski chẳng chút bận tâm đáp: “Tiền ba của ta…. ta nói muốn lấy tiền ra nước ngoài thì ba không chịu cho, nhưng lúc bị bệnh ba ta vẫn có tiền vào viện làm phẫu thuật…” Hờ… hờ … hờ .. sao nó có thể chấp nhận chứ? Jastremski làm ầm ĩ ở viện, ba nó quả nhiên đưa tiền phẫu thuật cho nó, cuối cùng nó được đặt chân lên đất nước xinh đẹp như mong ước. “Khoảnh khắc xuống khỏi máy bay, ta cảm thấy mọi thứ vô cùng tốt đẹp, đất nước xinh đẹp không hổ là đất nước thiên đường, đến không khí cũng có mùi vị thơm ngọt… không như đất nước này, chỉ có khói xe và mùi hôi thối của môi trường ô nhiễm…” Túc Bảo: “..” Nghe mà thấy tức nha!