Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

chương 124 cái nhà đó cũng là của tôi nữa nhé!"

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hôm sau, dưới sự giám sát chặt chẽ của bà cụ Tô, Mộc Quy Phàm mang theo Túc Bảo trốn đi. Đích đến: Trung tâm thương mại. Hàng năm trên quảng trường bên ngoài trung tâm thương mại vẫn luôn có một chiếc xe bán kem cắm cọc ở đó. “Ba đã ăn kem của nhà này được mười năm rồi.” Mộc Quy Phàm mở cửa xe việt dã ra, đồng thời nói: “Loại kem ngon nhất ở Kinh Thị này.” Túc Bảo đã gấp không chờ nổi: “Kem! Kem! Túc Bảo thích ăn kem nhất!” Xe việt dã lao vút qua chiếc xe buýt của trường mẫu giáo. Hân Hân đang ngồi cạnh cửa sổ xe lập tức nhìn qua, trong mắt hiện lên vẻ tủi hờn… Hình như ban nãy cô bé nghe thấy tiếng của Túc Bảo! Bé đã nói là ‘kem, kem’! Hu hu, cô bé cũng muốn có một người ba sẽ dẫn cô bé lẻn đi ăn kem! Hân Hân tỏ vẻ: Không thể nhìn nổi em gái vui sướng như vậy, hy vọng em ấy sẽ mau chóng đến trường! o( 一︿ 一+)o ** Quảng trường bên ngoài trung tâm thương mại, bởi vì hôm nay là thứ hai nên ở đây khá vắng người. Mộc Quy Phàm lấy cho Túc Bảo một ‘cây kem siêu bự’, bên trên rắc các loại hạt thơm ngon và một lớp mứt việt quất ngọt nhưng không ngấy. Lớp kem mềm mại và lớp mứt không quá ngọt, dần dần tan chảy ở trong miệng, khiến người ta cũng cảm thấy sung sướng theo! “Ngon quá!” Túc Bảo vui đến hai mắt sáng ngời, giống như toàn bộ ngân hà đều nằm trong mắt bé vậy. Hai ba con chẳng thèm chú ý hình tượng mà ngồi trên thành bồn hoa. Mộc Quy Phàm rất cao, hai chân duỗi thẳng ngồi ở mép bồn hoa, chân trái vắt lên chân phải, vẫn mặc bộ đồ màu đen tuyền, nhìn từ xa giống như một ngọn đèn đường nghiêng ngả. Túc Bảo thì lại ngồi ngồi ở bên cạnh bồn hoa, cũng vắt chân trái lên chân phải, hai cái chân nhỏ ngắn cũn trắng trẻo mập mạp, nhìn giống như một cục bột đã được nhào kỹ, đáng yêu vô ngần. Những người xung quanh đều không nhịn được mà bị hai ba con này thu hút, cứ ngoái đầu lại liên tiếp, còn có một chị gái bị đập đầu vào cửa kính của trung tâm thương mại nữa. Túc Bảo liếm vết kem ở khóe miệng, lắc đầu nói: “Chậc chậc, ba, có phải ba như này được gọi là trêu hoa ghẹo nguyệt không ạ?” Bé nghiêng đầu, tinh ranh ma mãnh. Mộc Quy Phàm giơ tay chọc vào trán của bé: “Sao con biết chị gái đó không phải đang nhìn con chứ hả?” Túc Bảo ‘ầu’ một tiếng: “Hình như cũng đúng!” Mộc Quy Phàm không nhịn được bật cười, nhóc con này thật là thú vị. Anh giương mắt nhìn qua, vẫn là bồn hoa quen thuộc, trung tâm thương mại quen thuộc. Nhưng lại không giống như trước đây, hiện tại bên cạnh anh có một cục bột nhỏ đáng yêu cùng ngồi ăn kem với anh. Dường như con đường đến tương lai cũng không còn buồn tẻ và khó đi như vậy nữa. Lúc này, Túc Bảo chợt “ồ” lên một tiếng, chỉ vào quán cà phê cách đó không xa. “Là dì Tân Tử Manh kìa!” Bé nói. Mộc Quy Phàm cũng nhìn theo, chỉ thấy một người phụ nữ đang ngồi trên ghế dài trong tầng một của quán cà phê, mở máy tính ra, vừa uống cà phê vừa phơi nắng vừa làm việc. Anh hỏi: “Ai thế?” Túc Bảo kéo Mộc Quy Phàm đi qua đó: “Là dì mà trước đó con với cậu cả cùng đi bắt quỷ hộ á!” Bắt quỷ? Mộc Quy Phàm hơi nhướng mày, để mặc bé Túc Bảo dẫn mình đi vào quán cà phê. Trên cửa quán cà phê có treo một chiếc chuông gió, anh bất chợt đụng trúng, vội vàng cúi đầu. Nhân viên cửa hàng trợn trừng mắt. Túc Bảo vội vàng nói: “Xin lỗi ạ! Ba của con quá cao, có đụng hỏng chuông gió không ạ? Nếu bị hư thì con sẽ đền tiền.” Nói xong bé lấy một cái bao lì xì từ trong túi xách nhỏ của mình ra. Đây là các bao lì xì khác nhau mà bé đã nhận được vào hôm sinh nhật của mình. Bao lì xì mà cậu cả và ông ngoại bà ngoại cho là dày nhất, riêng vỏ bao lì xì thôi mở ra đã dài cả mét rồi. Còn lại chính là do các vị khách tới chúc mừng đã tặng cho bé, hiện tại Túc Bảo ra ngoài toàn mang theo mấy bao lì xì khá nhỏ này thôi… Cục bột nhỏ cầm bao lì xì, vẻ mặt đau đớn. Thấy cục bột nhỏ thật sự rút một bao lì xì ra đưa cho mình, nhân viên cửa hàng vội vàng nói: “À, không, không cần đâu, không bị đụng hỏng…” Tiểu Túc Bảo lập tức nhét bao lì xì vào trong túi, vội vàng nói: “Dạ được!” Nhân viên cửa hàng: “…?” Bé đáng yêu à, bé có thể hơi kiên trì thêm một giây được không? Túc Bảo chạy đến bên cạnh Tân Tử Manh, giơ tay chào hỏi: “Hi! Dì Tân, mình lại gặp nhau rồi nè!” Tân Tử Manh tập trung nhìn vào, vừa mừng vừa sợ: “Là Túc Bảo hả! Sao con lại tới đây?” Túc Bảo chỉ vào Mộc Quy Phàm ở sau lưng: “Con và ba tới đây ăn kem ạ!” Tân Tử Manh vội vàng đứng lên, chào hỏi: “Xin chào, xin chào.” Mộc Quy Phàm gật đầu, lười biếng đáp lại một câu “chào cô”. Túc Bảo ló đầu thăm dò: “Dì Tân, dì đang làm việc ạ?” Trên mặt Tân Tử Manh hiện lên nụ cười, hiện giờ cô ấy vừa tự tin lại vừa mạnh mẽ, trên người như thể toả ra ánh sáng vậy. Cô ấy bế Túc Bảo lên ngồi cùng với mình, chỉ vào máy tính nói: “Dì đang viết tiểu thuyết.” Túc Bảo: “À, ý là viết một cuốn truyện ấy ạ?” Tân Tử Manh cười: “Đúng vậy.” Túc Bảo đã hiểu, chỉ vào mấy chữ trên màn hình, đọc lia lịa: “Anh em hồ lô: Ngày xửa ngày xưa, có bảy anh em hồ lô và một người ông… ” Tân Tử Manh sửng sốt, suýt chút nữa bị bé chọc cười ngất: “Gì vậy chứ, đây là ‘kiều thê phát sóng trực tiếp, đế quốc tổng tài rưng rưng xin ôm một cái’.” Túc Bảo nghi hoặc: “Ai rưng rưng xin ôm một cái ạ?” Tân Tử Manh: “Tổng tài.” Túc Bảo: “Tổng tài là ai ạ?” Tân Tử Manh cứng họng, chợt hai mắt sáng lên: “Giống như cậu cả của con đó, một chú cực kỳ lợi hại cực kỳ giàu có mà lại còn rất đẹp trai nữa. ” Túc Bảo càng thêm khó hiểu: “Thế chú đó lợi hại như vậy thì sao lại muốn rưng rưng xin ôm một cái ạ?” Tân Tử Manh: “Ờm…” Cô ấy biết giải thích với nhóc con vì nó là ngôn tình máu chó ngập đầu thế nào đây? Trong khi Tân Tử Manh đang lúng túng, bỗng nhiên một người đàn ông nổi giận đùng đùng xông vào từ bên ngoài, rầm một tiếng, ném thẳng một xấp tài liệu lên bàn cà phê! Túc Bảo ngẩng đầu, chỉ thấy một ông chú với khuôn mặt có hơi rám nắng đứng ở trước mặt, đang trừng mắt nhìn Tân Tử Manh. “Con bé này là ai? Anh ta là ai?” Người đàn ông chỉ vào Túc Bảo và Mộc Quy Phàm. Ngón tay Mộc Quy Phàm khẽ động, danh thiếp đang cắm trên ghế dài của quán cà phê lập tức bay ra ngoài, hất mạnh ngón tay của người đàn ông sang bên cạnh. Người đàn ông ăn đau ôm lấy ngón tay: “Anh!” Mộc Quy Phàm ngước mắt liếc nhìn, ánh mắt lạnh như băng, khí thế bức người trào hết ra ngoài. “Nói chuyện cho cẩn thận.” Mộc Quy Phàm nói: “Tính tình tôi không được tốt, không thích người khác chỉ vào tôi và con gái của tôi.” Người đàn ông sợ hãi không dám lên tiếng. Anh ta chỉ có thể nín cục tức mà quay đầu lại, chĩa lửa đạn về phía Tân Tử Manh: “Cô nói đi, bọn họ là ai?” Tân Tử Manh nhíu mày, vội vàng xin lỗi Mộc Quy Phàm, cũng ôm Túc Bảo đặt xuống bên cạnh anh. “Xin lỗi, tôi có chút chuyện nhà cần phải giải quyết một chút.” Mộc Quy Phàm thấy Túc Bảo không muốn đi, vì vậy anh vắt chéo hai chân, lười nhác dựa lưng vào sofa, hừ một tiếng. Tân Tử Manh kéo người đàn ông qua một bên, cả giận nói: “Anh làm loạn đủ chưa hả? Đây là bạn của tôi!” Người này không phải ai khác mà chính là chồng của Tân Tử Manh. Chồng của Tân Tử Manh cười lạnh: “Bạn? Tôi thì thấy giống thằng bồ của cô hơn đấy! Bảo sao giờ lưng cô lại cứng như vậy, được lắm, thì ra là đã tìm được bến đỗ tiếp theo rồi! Cô có còn muốn giữ thể diện không hả?” Tân Tử Manh tức chết đi được, ăn nói khó nghe quá rồi đó! “Giữ cho mồm miệng sạch sẽ giùm tôi! “Tân Tử Manh lạnh giọng ném xuống một câu, không thèm để ý đến anh ta, xoay người định rời đi. Không ngờ chồng của cô ấy lại chặn ở trước mặt, hỏi: “Khoan đã, cô bán nhà rồi hả?” Tân Tử Manh không có biểu cảm gì cả: “Nhà của tôi, bán hay không là quyền tự do của tôi, liên quan gì đến anh?” Chồng của cô ấy tức điên lên, gằn giọng nói: “Sao lại không liên quan đến tôi? Cái nhà đó cũng là của tôi nữa nhé!” Tân Tử Manh ôm tay, ánh mắt lạnh lùng kinh thường tựa như một bà hoàng: “Anh ư? Anh có gì để chứng minh không? Anh có đưa tiền đặt cọc hay đóng phí hàng tháng không? Hay là anh đã gánh vác toàn bộ chi phí sinh hoạt trong nhà?” “Cô!” Chồng của Tân Tử Manh suýt chút nữa hộc máu. Trên ghế sofa dài, Mộc Quy Phàm và Túc Bảo đã ăn hết kem, Mộc Quy Phàm cầm lấy một miếng dưa hấu, nhặt hết hạt dưa hấu ra sau đó đưa cho Túc Bảo. Một lớn một nhỏ, vừa nhìn Tân Tử Manh cãi nhau với chồng, vừa đồng bộ gặm dưa hấu. Mộc Quy Phàm: “Chậc chậc.” Túc Bảo cũng nối tiếp: “Chậc chậc chậc!” Hai ba con ‘không lương tâm’, vừa ăn dưa vừa xem trò hay…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio