Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

chương 123 "chọc léc chọc léc nè!"

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Túc Bảo nhìn người ba không bớt việc của mình bằng vẻ mặt rối rắm. Không thể trách bé lại nghĩ như vậy được, quả thật là trước kia ba quá ‘kiêu ngạo’ luôn á! Hiện giờ lại cúi đầu xuống cứ như thể mình đã làm sai vậy. Túc Bảo nói: “Con không có nhiều tiền tiêu vặt, nhưng mà ba không cần lo lắng đâu, nếu không đủ tiền, Túc Bảo sẽ mượn của cậu cả.” Sau đó bé sẽ nỗ lực làm việc để trả nợ. Cái câu đó là như thế nào ấy nhỉ? Ừm… Ba nợ con gái trả. Khóe miệng Mộc Quy Phàm giật giật, không nhịn được cười khẽ: “Túc Bảo, ba không nợ tiền.” Anh thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi ở trong lòng, cứ tưởng rằng bé cưng ngoan ngoãn không cần mình nữa, cũng không thích một người ba như anh chứ… Không ngờ bé lại nói muốn giúp anh ‘trả nợ’. Túc Bảo khó hiểu: “Thế ba làm sao vậy á? Người trẻ tuổi không nên ủ rũ cụp đuôi như vậy nha!” Đáy mắt Mộc Quy Phàm hiện lên ý cười, anh ngồi xổm xuống mép giường, nhìn thẳng vào hai mắt Túc Bảo: “Ngày hôm qua nữ quỷ kia đã nói về ba như vậy, con không sợ ba à?” Túc Bảo lắc đầu: “Con tin tưởng ba, chắc ba không phải là loại người đó đâu.” Ông ngoại và cậu cả đều nói, ba là một vị thần giám hộ, còn lâu mới là ma quỷ nhé. Mộc Quy Phàm ngẩn ra, chỉ cảm thấy trái tim như được lấp đầy trong nháy mắt, trở nên ấm áp mềm mại. “Cảm ơn bé ngoan.” Mộc Quy Phàm duỗi tay, gõ nhẹ lên cái mũi của bé. Túc Bảo lập tức che mũi lại như thể sợ ngứa, cười khanh khách: “Không có gì!” Tuy rằng bé con vô tư tin tưởng mình nhưng Mộc Quy Phàm cảm thấy mình vẫn cần phải nói rõ mọi chuyện ra. Anh ngồi ở mép giường, duỗi người nằm xuống, vô cùng nhẹ nhàng nói: “Lại đây nằm với ba nào.” Túc Bảo lập tức ngã người xuống, đầu nhỏ gối lên vai của Mộc Quy Phàm. Hai chân duỗi hết ra, tay nhỏ dang thật rộng, quả thật bé đã nằm thẳng tắp lự. Mộc Quy Phàm gác tay ra sau đầu, nói: “Khoảng thời gian trước ba có đi thực hiện một nhiệm vụ. Nội dung cụ thể thì không tiện nói cho con biết nhưng Túc Bảo chỉ cần nhớ rằng, ba tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện có lỗi với quốc gia và nhân dân là được.” Túc Bảo: “Dạ dạ!” Mộc Quy Phàm tiếp tục nói: “Cô bé kia bị khống chế, trong người đeo bom.” Anh chỉ gói gọn trong một câu, nhưng thực tế trên người cô bé kia không phải là loại bom thông thường mà là một quả bom được cấy vào trong cơ thể, không thì anh cũng chẳng đến mức không tháo dỡ được như vậy… Cô nhóc mới bảy tuổi, rất gầy yếu, trông không lớn hơn Túc Bảo là bao. Cô bé đã tận mắt nhìn thấy ba mẹ và chị gái của mình đã chết như thế nào, vốn dĩ cô bé định lợi dụng lòng trắc ẩn của anh để nổ chết anh nhưng đến phút cuối lại khóc lóc nói với anh rằng mình không muốn chết… “Ba bảo cô bé ấy trốn lên xe trước.” Mộc Quy Phàm nhìn chằm chằm nóc nhà, giọng nói nặng nề: “Còn đồng ý với cô bé ấy, nhất định sẽ cứu cô bé ra.” “Nhưng mà ba đã nuốt lời.” Ánh mắt Mộc Quy Phàm hơi tối, tình hình rất nguy cấp, anh chỉ hơi sơ suất thôi đã bị tên thủ lĩnh khủng bố trèo lên xe việt dã rồi. “Phát súng đó của ba không nhắm về phía cô bé ấy, chỉ bắn về phía tên khốn nạn kia thôi. Chẳng qua cô bé ấy cũng theo vậy mà mất mạng… Cho nên tối hôm qua nữ quỷ kia vẫn chưa nói hết.” Túc Bảo hiểu được, lẩm bẩm nói: “Con biết ngay mà, dì ôm đầu kia thật là xấu xa.” Cục bột nhỏ ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Quy Phàm, nhẹ giọng hỏi: “Ba, có phải ba đau buồn lắm hay không?” Yết hầu Mộc Quy Phàm hơi thắt lại, giọng nói trở nên khàn khàn: “Ừm. Là ba vẫn chưa đủ mạnh mẽ.” Túc Bảo nhìn ba mình, có hơi ngơ ngẩn. Thì ra ba cũng giống như bé ư? Cũng sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng, cảm thấy lồng ngực khó chịu. “Vậy thì ba có tiếp tục làm thần giám hộ nữa không ạ?” Túc Bảo đột nhiên hỏi. Mộc Quy Phàm cụp mắt nhìn nhìn bé, kiên định gật đầu: “Có chứ.” Trước kia chỉ là vì quốc gia, bởi vì anh cô độc một mình, không có vướng bận, hiện tại lại càng hiểu được ý nghĩa của việc bảo vệ… Anh có cô con gái khiến anh phải vướng bận. Có quốc mới có gia, anh muốn cho bé ngoan của anh được thoải mái trưởng thành dưới ánh mặt trời. Dường như Túc Bảo có hơi hoang mang, nhỏ giọng hỏi: “Vậy sau này nếu ba lại nhìn thấy mấy chuyện không vui đó, trong lòng sẽ không cảm thấy khó chịu sao ạ?” Mộc Quy Phàm nở nụ cười: “Có chứ, nhưng mà không sao cả. Những việc mà mỗi người chúng ta đang làm thì đều có ý nghĩa riêng của mình. Trước kia ba làm xong nhiệm vụ trở về sẽ đi ăn một cây kem thật bự… Sau đó những chuyện không vui sẽ tan biến hết.” Dưới ánh đèn bập bùng, Túc Bảo bỗng nhiên hiểu rõ. Cảm giác rầu rĩ trong lòng cũng lập tức biến mất không còn chút gì nữa. “Dạ vâng!” Túc Bảo xoay người bò dậy, giơ ngón tay cái lên, dùng sức ấn vào giữa lông mày của Mộc Quy Phàm giống như đóng dấu, nói: “Ba thật là ngầu!” “Chúng ta cùng nhau cố lên!” Mộc Quy Phàm khẽ cười rộ lên, giơ cánh tay lên kéo nhóc con xuống dưới, ấn chặt bờ vai cù qua cù lại. “Chọc léc chọc léc nè!” Anh nói. Túc Bảo vừa cười ha ha ha đến không thở nổi, vừa la to: “Ánh sáng chớp nhoáng, biu biu biu!*” (*) Một câu nói hay xuất hiện trong các tập phim hoạt hình Shin – cậu bé bút chì Mộc Quy Phàm làm bộ trúng đạn, ngã sang bên cạnh: “Ặc… Ba thua rồi!” Túc Bảo lập tức bò dậy, lại cù léc Mộc Quy Phàm khắp nơi. Ngay khi một lớn một nhỏ đang hi hi ha ha, bà cụ Tô đẩy cửa tiến vào. “Gì đây?” Bà ấy trừng mắt: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn ấu trĩ như vậy hả, lát nữa mà bé con cười đến không thở nổi thì phải làm sao?” Mộc Quy Phàm sờ mũi, ngồi thẳng dậy. “Vâng, dạ dạ dạ.” Anh nói: “Con sai rồi.” Túc Bảo cũng ngồi thẳng dậy theo, tay nhỏ đặt lên đầu gối, gật đầu như giã tỏi: “Dạ dạ dạ, con sai rồi con sai rồi!” Bà cụ Tô vừa tức vừa buồn cười: “Xuống dưới ăn cơm!” Dưới tầng. Hân Hân đứng trên cái ghế ở cạnh bàn, gắp đồ ăn thoăn thoắt, mãi đến khi lấp đầy cái bát hình con mèo của Túc Bảo mới chịu ngồi xuống. Ông cụ Tô cau mày, nghiêm khắc nói: “Em gái con muốn ăn gì thì cứ để cho con bé tự gắp, con gắp cho em gái con nhiều thế để làm gì chứ hả?” Lại nhìn về phía Tô Tử Du: “Với cả, mọi người vẫn chưa ngồi vào chỗ, sao con lại tự ăn trước thế hả?” Tô Tử Du ngoan ngoãn đặt đũa xuống, nói thầm: “Ông nội, ông không cần phải nghiêm khắc như vậy với bọn con đâu…” Ông cụ Tô hừ một tiếng, theo bản năng nói: “Ông đối xử với ai cũng nghiêm khắc như vậy hết…” Tô Nhất Trần, Hân Hân và Tô Tử Du đều nhìn ông ấy với biểu cảm ‘con không tin’. Lúc này Túc Bảo xuống dưới, ông cụ Tô nhìn cục bột nhỏ nhảy nhót tung tăng, tảng đá lớn trong lòng hoàn toàn buông xuống. “Túc Bảo hả, nào, qua đây ăn cơm.” Ông cụ gắp một miếng giò heo. Tô Nhất Trần nắm chặt nắm tay, đặt ở bên môi: “Khụ.” Hân Hân và Tô Tử Du: “Khụ khụ khụ khụ!” Ông cụ Tô: “…” Cơm nước xong, Túc Bảo xoa cái bụng nhỏ tròn vo của mình, nằm liệt trên sô pha không muốn động đậy. Bỗng nhiên, bé chợt nhớ tới câu nói ‘ăn một cây kem thật bự’ của ba mình! Nhóc con lập tức bò dậy, áp sát vào Mộc Quy Phàm thấp giọng nói: “Ba, ngày mai chúng ta có thể đi ăn cây kem to bự được không?” Mộc Quy Phàm liếc mắt nhìn bé một cái, cũng hạ giọng nói: “Được, nhưng đừng nói cho bà ngoại của con biết đấy.” Bà cụ Tô bưng đĩa trái cây đi tới, híp mắt hỏi: “Hai người lại đang lén lút âm mưu gì đấy hả?” Túc Bảo quay qua nhìn, trái cây? Lập tức cất bước chạy trốn! “Bà ngoại, con ăn no rồi, no thật rồi mà! Nếu còn ăn nữa, đồ ăn sẽ lòi ra khỏi mông con mất!” Vừa dứt lời, bóng người nhỏ bé cũng chạy mất hút như một làn khói. Bà cụ Tô: “…” Mộc Quy Phàm nhìn thẳng mắt, nói: “Con cũng lên tầng đây.” Bà cụ Tô: “Đứng lại.” Bước chân Mộc Quy Phàm khựng lại, quay đầu nhìn: “Sao thế ạ?” Bà cụ Tô không có biểu cảm gì cả: “Ăn hết đĩa trái cây này đi.” Mộc Quy Phàm: “…” “…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio