Kỷ Trường giận quá hóa cười: “Cô thật sự tin rằng thế gian này tồn tại loại chuyện linh hồn quỷ xuyên không nhập vào thân xác người khác ư?” Kỷ Trường lắc đầu: “Tôi thấy cô đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi đấy!” Tô Cẩm Ngọc nói: “Trước khi chết em cũng đâu tin trên đời này có quỷ, anh xem chẳng phải quỷ đang tồn tại đấy sao?” Kỷ Trường : “…”. Tô Cẩm Ngọc đáng thương nói: “Ngọc Nhi đâu có sai, Ngọc Nhi chỉ muốn được ở bên con gái của mình thôi mà.” Kỷ Trường: “…”. Tô Cẩm Ngọc : “Nhưng đến cơ hội gặp gỡ âm dương giữa hai mẹ con em anh cũng không cho.” Đôi mắt Tô Cẩm Ngọc ngân ngấn nước, hàng mi dài khẽ chớp chớp, cuối cùng nước mắt cũng rơi xuống: “Hu hu.” Kỷ Trường: “Cô nhập vai sâu quá rồi đấy.” “Chẳng phải lần đầu tiên Túc Bảo đi máy bay từ Nam Thành tới Kinh Đô, cô và con bé đã gặp nhau rồi đó sao?” Còn nói ‘đến một câu hội hắn cũng không cho’ ư? Rõ là nói dối không chớp mắt mà. Tô Cẩm Ngọc: “Lần cuối cùng, cho em và Túc Bảo gặp nhau một lần cuối thôi, cầu xin anh đấy anh cả.” Kỷ Trường tức hộc máu: “Tôi không phải anh cả của cô, anh cả cô là Tô Nhất Trần, đi mà tìm anh ta.” Hắn đã nhìn thấu rồi, ‘lần cuối cùng’ thốt ra từ miệng Tô Cẩm Ngọc chẳng bao giờ là lần cuối cùng hết. Sau khi trước không nhìn ra cô ấy thích bám riết như sam thế này nhỉ. Lẽ nào sau khi hóa thành quỷ, linh hồn sẽ bị tiến hóa nhân cách ư? Chẳng ngờ, hai mắt Tô Cẩm Ngọc sáng lấp lánh: “Nói vậy tức là anh đồng ý cho em đi tìm anh cả của em sao?” Kỷ Trường : “…”. Kỷ Trường bất đắc dĩ, duỗi tay lấy một cuốn sổ từ trong không trung. Hắn giở đến trang viết về Túc Bảo, nói: “Tất cả những gì liên quan đến Túc Bảo, mỗi một biến cố lớn trong cuộc đời cô bé đều sẽ được ghi chép thành một dòng chữ trong trang giấy này.” “Không phải tôi không muốn cho hai mẹ con cô gặp gỡ nhau, tôi chỉ có thể nói với cô rằng những gì Túc Bảo đang trải qua ở đời này đều là khảo nghiệm rất quan trọng đối với cô bé.” “Sau khi Túc Bảo kết thúc khảo nghiệm, mọi thứ được ghi chép trong quyển sổ này về cô bé sẽ được trình bày lại và làm sáng tỏ từng cái một.” Điều này không khác gì lý lịch trích ngang của tiểu Diêm vương. Mọi thứ cô bé trải qua đều được định sẵn và sắp đặt. Cuộc gặp gỡ của Tô Cẩm Ngọc với Túc Bảo hoặc gặp gỡ giữa Tô Cẩm Ngọc với người thân trong nhà họ Tô đều không nằm trong sự sắp đặt này. Điều này vốn trái với quy tắc, nếu lợi dụng quyền hạn của Âm ty để đạt được mục đích của mình, tỷ như muốn gặp ai thì gặp…Thì lý lịch trích ngang của Túc Bảo sẽ không thể xóa nhòa ghi chép này. Kỷ Trường nói: “Như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự thành công của cô bé trong tương lai, có biết không?” Tô Cẩm Ngọc nhìn đăm đăm vào quyển sổ. Bìa sách đơn giản mộc mạc, trang giấy óng ánh vàng… Nhưng cô không nhìn ra một dòng chữ nào. Có điều, cô hiểu những điều Kỷ Trường nói đều là sự thật. Có một số chuyện, cô không thể tham lam được. Lòng Tô Cẩm Ngọc chua xót nhưng cô vẫn cố bày ra bộ dạng không biết xấu hổ, dẩu môi nói: “Được thôi nhưng không phải anh đang gạt em đó chứ? Trang giấy của cuốn sổ này chẳng có một dòng chữ nào, muốn từ chối em cũng đâu cần phải kiếm lý do phức tạp như vậy!” Kỷ Trường phát hờn, khẽ vỗ nhẹ cuốn sổ lên đầu Tô Cẩm Ngọc: “Cô an phận một chút đi, mau xuống địa phủ để đầu thai.” Chẳng ngờ cú vỗ nhẹ này lại khiến sự cố phát sinh. Một tia chớp bất ngờ đánh xuống ngoài cửa sổ, sấm sét ầm ầm trên bầu trời. Tô Cẩm Ngọc bị cuốn sổ đập thành vô số mảnh vụn, không thể khống chế được mà bay về bốn phương tám hướng như những chú đom đóm. Tô Cẩm Ngọc : “???” Kỷ Trường : Mẹ kiếp!! Hồn bay phách tán! Kỷ Trường vội vươn tay toan thu về tất cả mảnh vụn từ hồn thể của Tô Cẩm Ngọc. Nhưng chỉ tốn công vô ích. Hai mắt Tô Cẩm Ngọc chất chứa sự kinh hoàng, cô chỉ kịp nói một câu: “Kỷ đại nhân, xin anh hãy chăm sóc cho Túc Bảo giúp em. Cho dù…..” Hồn thể của Tô Cẩm Ngọc đã hoàn toàn biến mất, chẳng còn vương lại một chút dấu vết nào. Cả người Kỷ Trường toát mồ hôi lạnh, hắn liên tục chửi thề. Hắn vừa mới đập chết mẹ ruột của tiểu Diêm Vương đấy!!! Xong đời rồi! Kỷ Trường vội đứng dậy rồi chạy vù ra ngoài. Hắn bài bố thiên la địa võng, chỉ cần là quỷ hồn đang lởn vởn trong phạm vi 100 dặm thì không có con nào có thể chạy thoát được. Kỷ Trường kiểm tra kỹ càng từng hang cùng ngõ hẻm nhưng chẳng thể tìm ra quỷ hồn của Tô Cẩm Ngọc, tựa như Tô Cẩm Ngọc chưa từng tồn tại trong ba tầng đất trời này. “Xong đời rồi!” Gương mặt trắng bệch của Kỷ Trường càng thêm tái nhợt: “Xong đời rồi!!” Tô Cẩm Ngọc dùng hết mọi may mắn của cuộc đời mình để sinh ra Túc Bảo, sau đó rời khỏi thế gian. Kiếp sau cô nhất định sẽ được đầu thai làm người có số mệnh tốt, không phải phú quý thì cũng cực kỳ may mắn… Nhưng cô đã bị hắn vỗ cho hồn bay phách tán rồi. Kỷ đại nhân: Cầu cứu, bây giờ chạy đi tìm thì có còn kịp không, tình huống cấp bách lắm rồi…. Kỷ Trường căng cả đầu, kiếm tìm suốt đêm cũng chẳng thấy hồn thể Tô Cẩm Ngọc đâu, đến chuyện tìm bà nội của tiểu Dương Dương tính sổ cũng quên béng luôn. Sáng hôm sau. Túc Bảo tỉnh dậy, cảm thấy cả người tràn trề sức sống. Cô bé tự đánh răng rửa mặt sau đó thay đồ và soạn cặp sách. Túc Bảo lẩm bẩm: “Mang một bộ quần áo để thay, khăn lau mồ hôi, cốc nước… Cô giáo còn dặn mang áo khoác mỏng.” “Áo khoác mỏng, áo khoác mỏng ơi áo khoác mỏng…” Túc Bảo trèo lên ghế rồi với chiếc áo khoác trong tủ, sau đó gấp gọn gàng và bỏ vào cặp sách. Mọi thứ đều do cô bé tự mình chuẩn bị đâu ra đấy, đúng là đứa trẻ ngoan không khiến người lớn phải nhọc lòng mà. Xong xuôi, cô bé đeo cặp trên lưng rồi vui vẻ ra khỏi phòng. Ngược lại hoàn toàn với Túc Bảo là Hân Hân với bộ dạng như chưa hoàn hồn, liên tục ngáp ngủ, nói năng lộn xộn: “Mặc cặp sách, đeo cốc uống nước…. Túc Bảo ơi chúng ta đi thôi.” Dạo này Hân Hân tỉnh giấc rất sớm để cùng Túc Bảo đến trường mầm non. Ông cụ Tô gấp tờ báo lại, hỏi: “Chuẩn bị đầy đủ đồ chưa các con?” Túc Bảo: “Dạ!” Hân Hân: “Dạ…” Hân Hân vừa nói vừa ngáp ngủ, theo bản năng kéo cặp ra. Túc Bảo liếc nhìn, trong cặp của chị Hân Hân có một cái đèn ngủ và một chiếc giày thối. (?⊿?)? Mộc Quy Phàm vừa luyện tập buổi sáng xong thì trông thấy Hân Hân và Túc Bảo ra khỏi cửa. Anh bèn hỏi: “Đi học sớm vậy à?” Cô bé con không thèm đợi người ba này….. Xe đưa đón của trường học chạy hai khung giờ 7h0 và 8h:00. Hôm qua Túc Bảo đi xe 8h:00 nên Mộc Quy Phàm nghĩ hôm nay cô bé cũng đi xe đấy. Túc Bảo gật đầu: “Dạ, con đến trường mầm non đây, ba ở nhà phải ngoan nhé!” Mộc Quy Phàm cười: “Ừ.” Bà cụ Tô chạy đuổi theo, nói: “Túc Bảo, ăn sáng xong rồi hẵng đi con!” Túc Bảo khoát tay: “Không ạ, con muốn đến ăn bữa sáng ở trường.” Trẻ con đều như vậy, mới đi học có cảm giác mới lạ nên thấy đồ ăn ở trường mầm non ngon hơn ở nhà. Tâm trạng bà cụ Tô lập tức trở nên ủ dột: Ôi Túc Bảo ngoan của bà không cần bữa sáng tình yêu của bà nữa sao? ** Phía sau Túc Bảo và Hân Hân còn có ba cậu bé khác cũng lên xe đưa đón của trường học. Hân Hân dựa đầu vào vai của Túc Bảo để ngủ bù. Túc Bảo nhìn trái ngó phải hồi lâu mới thấy Kỷ Trường chậm rì rì bay tới. Túc Bảo hỏi: “Sư phụ, người sao vậy? Hôm qua người đã làm chuyện xấu gì à? Sao trông bộ dạng cứ như bị sét đánh vậy!” Kỷ Trường : “…”. Nói ra có lẽ con không tin, nhưng ta đã lỡ tay vỗ chết mẹ ruột của con rồi. Kỷ Trường mấp máy môi, cố làm ra vẻ bình tĩnh: “Không, không có gì….Hôm qua sư phụ tăng ca nên quá mệt mỏi thôi.” Túc Bảo bỗng nhìn Kỷ Trường đăm đăm, hỏi: “Sư phụ, có phải người giấu con chuyện gì không?” Kỷ Trường khựng lại vài giây rồi lập tức đáp: “Không có, tuyệt đối không có chuyện gì giấu con hết.”