Lúc giết cụ già đầu tiên, y tá Lý chỉ ôm tâm lý muốn báo thù. “Lúc mới giết người, tôi vô cùng hoang mang. Nào ngờ người nhà của cụ già đó rất tốt bụng, họ tưởng tôi hoảng sợ vì thấy cụ già chết nên còn an ủi tôi…” “Vốn dĩ cụ già này yếu lắm rồi, tôi chỉ dùng gối đè đã chết….Cho nên không ai phát hiện ra điều bất thường…” Khi cụ già được hỏa táng và chôn cất, tội ác giết người của y tá Lý cũng được chôn vùi theo! Y tá Lý vui mừng khôn xiết, hể hả vì đã trả được thù, từ đó về sau, chị ta bắt đầu bước chân lên con đường không có lối về. Người thẩm vấn đập bàn, giận dữ nói: “Chủ nhà đối xử với cô tốt như vậy, lẽ nào cô không áy náy chút nào ư?” Y tá Lý mím môi, áy náy là cái gì? Đám người kia giàu có lắm tiền nên mời chị ta tới hầu hạ người già, một người nghèo như chị ta thì có gì mà phải cảm thấy áy náy? Người thẩm vấn nhìn thôi cũng biết y tá Lý đang nghĩ gì, ông ấy cố đè nén lửa giận, nói: "Tiếp tục!" Y tá Lý nói: “Sau đó tôi mê mẩn thú vui này….Ha ha…. Vốn dĩ ban đầu, tôi chỉ dám ngược đãi chút xíu thôi, đối tượng được yêu thích nhất là những cụ già mắc chứng Alzheimer gì đó…” Sau này, ngược đãi nhẹ nhàng không còn khiến chị ta hể hả. Trong mắt Y tá Lý, những cụ già này rất đáng ghê tởm, đã già rồi không chết đi mà còn muốn chị ta phải chăm sóc ư? Bọn họ là cái thá gì chứ? Vì vậy, hết lần này đến lần khác, y tá Lý thử thăm dò đến những giới hạn điên rồi nhất. Chị ta phát hiện ra, chỉ cần chị ta càng thể hiện tốt hơn, được đánh giá cao hơn và đạt được nhiều chứng chỉ điều dưỡng hơn thì người nhà sẽ càng không nghi ngờ chị ta. Y tá Lý cố gắng tạo ra cái vỏ bọc tốt nhất để đám người có tiền kia yên tâm giao cụ già nhà họ cho chị ta, sau đó…. Y tá Lý thích cảm giác có thể thao túng sinh mệnh của người khác như thế này đến nghiện. Nhưng dần dà, chị ta ngày càng cảm thấy không đủ thỏa mãn, chỉ có bản thân chị ta vui thì có ý nghĩa gì?? Thế là, y tá Lý tìm ra rất nhiều bạn bè cùng chung chí hướng…. Người thẩm vấn vô cùng choáng váng trước tâm lý biến thái của y tá Lý, không khỏi nói: “Bản thân cô nhận tiền rồi mới làm công việc này thì sao có thể trách người khác sai khiến cô? Không thích bị sai khiến thì cô đừng làm nữa!” Y tá Lý bĩu môi: “Làm việc này lương mới cao chứ…” Người thẩm vấn nhất thời nghẹn họng, tức đến độ không muốn hỏi cung tiếp. Một người thẩm vấn khác cố ép bản thân giữ bình tĩnh, nói: “Những người bạn cùng chung chí hướng với cô, ngoài thành viên của group trong máy điện thoại của cô thì còn những ai?” Y tá Lý nói nhiều đến khô cả miệng, chị ta liếm môi, nói: “Có nước uống không?” Người thẩm vấn lạnh lùng nhìn chị ta. Y tá Lý chỉ đành nói: “Hết rồi….Có mỗi group đó thôi. Tôi rất thích group ấy, các thành viên trong đó như người nhà của tôi vậy….nói chuyện vừa dễ nghe vừa hài hước thú vị….Cho nên tôi chưa bao giờ đổi group.” Những chuyện lấy sinh mạng của người khác ra để chơi đùa làm trò vui hóa ra lại được chị ta cho là thú vị và hài hước. Người thẩm vấn trầm mặc. May sao, ‘người nhà’ của y tá Lý bị cảnh sát tóm cổ cả bọn, không trừ kẻ nào. Sau hai ngày truy bắt liên tục với cường độ cao, các ban ngành từ khắp nơi trên cả nước đã hợp sức truy quét toàn bộ tội phạm trong group mà y tá Lý tham gia, một mẻ hốt gọn. Đám người bị bắt kia hận y tá Lý muốn chết! Đang yên đang lành, bỗng nhiên bị bắt vào tù! Chứng cứ phạm tội xác thực cũng bị y tá Lý cung cấp đâu ra đấy! Sau khi thẩm vấn xong, y tá Lý quay về phòng giam, kết quả trông thấy ‘người nhà’ của mình… Y tá Lý vui mừng bước tới chào đón họ, đối phương cũng nhận ra chị ta, không nói hai lời, lập tức cho y tá Lý một cái tát, sau đó dẫm lên người chị ta rồi ra sức đánh đập! Y tá Lý liên tục kêu thảm thiết… Về đêm, nhà tù lạnh hơn nơi ở bình thường. Y tá Lý cuộn tròn trên giường, mắt sưng tấy không thể mở ra được. Chị ta xém chút nữa bị đánh chết mới được phân vào phòng đơn hiện tại. “Hu hu…đau quá…” Y tá Lý khát nước nhưng đau đến mức không thể lê người đi rót nước, chỉ muốn có người tới hầu hạ chị ta. Lúc này gió thổi qua, cửa sổ sắt kêu cọt kẹt, y tá Lý mệt mỏi ngủ mơ màng, chợt cảm thấy có người sờ đầu mình. “He..he…có muốn ta tới chăm ngươi không…” Y tá Lý sợ hãi mở mắt ra và bật dậy! Chị ta nhìn thấy một bà cụ đứng cạnh giường đang nhìn mình đăm đăm. “Bà….” Y tá Lý kinh hãi, chị ta quay rất nhiều video và thường xuyên xem lại để thưởng thức thú vui, đương nhiên vừa liếc mắt đã nhận ra người trước mặt---- Bà cụ này là một trong những nạn nhân bị chị ta hại chết! “Đừng….đừng tới đây!” Y tá Lý hoảng sợ. Khi mới bị bắt, y tá Lý hơi hoang mang, nhưng sau hai ngày ở trong tù, nhận thức rõ bản thân khó thoát khỏi tấm lưới pháp luật, chị ta lại thấy ăn cơm tù cũng chẳng hề gì. Nhưng bây giờ, bà cụ bị chị ta hại chết bỗng xuất hiện trước mặt khiến chị ta sợ hãi đến cùng cực! Bên ngoài hàng rào sắt vang lên âm thanh, chẳng mấy chốc, lại có thêm hai cụ già trèo vào qua hàng rào sắt! “Nào….bọn ta tới để chăm sóc ngươi đấy…” Mấy cụ già cười ha ha. Y tá Lý hét to toan bỏ chạy, nhưng vừa chạm chân xuống đất, một bàn tay khô khốc từ dưới gầm giường vươn ra tóm lấy mắt cá chân của chị ta. “Ta giúp ngươi giẫm lưng nhé…” Ánh mắt cụ già chất chứa thù hận. “A aaa….” Y tá Lý hét đến đứt hơi khản tiếng cũng chẳng ai nghe thấy. Ngày hôm sau. Y tá Lý chết mở mắt trong phòng giam, cơ thể bị cong thành một hình vòng cung khó tin, chết thảm hại. Giống y tá Quyên bị hù dọa đến mất mạng ở cầu thang hôm nọ. Dư luận lập tức xôn xao, nhưng cuối cùng khi vụ án được công bố, sự tập trung của mọi người lại dồn vào vụ án, ai cũng tức giận đến mức toàn mạng phát động một cuộc ‘thập tự chinh’! Mãi cho đến khi thấy bản án cuối cùng được đưa ra và tất cả những con quỷ làm điều ác đều bị xử bắn tử hình, mọi người mới reo hò và lan truyền tin tức cho nhau. [Nghe nói chuyện này bị một người bí ẩn vạch trần, vị đại hiệp này là ai, ra đây nhận của tôi một lạy!] [Chắc chắn là một chàng trai tràn đầy lòng chính nghĩa rồi….] [Lòng dạ hả hê! Lòng dạ hả hê!] ** Học kỳ mẫu giáo đầu tiên của Túc Bảo sắp kết thúc và kỳ nghỉ hè đang đến gần. Đôi chân của bà cụ Tô cũng ngày một khỏe hơn. Thấy thần sắc của bà ngoại tốt lên, Túc Bảo bắt đầu cân nhắc tới việc cho bà ngoại gặp mẹ cô bé… “Mà mẹ ơi, sao mẹ lại tự mình tới Nam Thành vậy?” Túc Bảo chợt nghĩ tới vấn đề này. Tô Cẩm Ngọc đang nằm nhoài trêu Tiểu Ngũ, nói: “Lúc ấy mẹ bị bệnh đến mức thần trí không rõ ràng, cứ vậy mà chạy ra ngoài thôi…” Túc Bảo nghiêng đầu, hỏi đồng hồ điện thoại: "Tiểu tiểu tiểu Bảo, từ đây tới Nam Thành đi thế nào?" Đồng hồ điện thoại nhấp nháy, “Xin giới thiệu các tuyến đường cho chủ nhân. Tuyến đường 1: Đi tàu điện ngầm tuyến 2 đến đường Danh Sĩ, chuyển sang tuyến 3 đến đường Lỗ Khoa, sau đó chuyển sang tuyến 4 đến ga xe lửa, bắt tàu thẳng đến Nam Thành. Tuyến đường 2: Bắt taxi ra sân bay quốc tế xx…” Túc Bảo chỉ cảm thấy cái đầu nhỏ của bé không đủ khả năng chứa đựng thông tin, bé nói: "Phức tạp như vậy, con cũng không nhớ nổi, sao mẹ lại nhớ được?" Động tác của Tô Cẩm Ngọc bỗng khựng lại. Đúng vậy, lúc đó cô bệnh nặng và mất trí, chưa nói đến việc làm cách nào để tới ga tàu hay sân bay, mà làm cách nào để đi lên tàu hoặc lên được máy bay cũng là một vấn đề lớn! Nếu cô đi bộ đến Nam Thành—Khả năng này càng không thể tồn tại, với cơ thể yếu đuối của cô khi ấy, chưa đến được Nam Thành đã chết dọc đường đi rồi. Sao cô không có chút ấn tượng gì với chuyện này nhỉ? Tô Cẩm Ngọc ngẫm nghĩ thật kỹ, gương mặt cô bỗng lộ vẻ nghiêm trọng: “Không đúng, có một người đã đưa mẹ ra khỏi viện rồi đưa lên xe…” Nghĩ tới người đó, sắc mặt Tô Cẩm Ngọc khó coi vô cùng.