Đoạn ký ức đó rất mơ hồ, Tô Cẩm Ngọc chỉ nhớ người kia đội một chiếc mũ ngư dân rất to với vành rộng. Cô ta ăn mặc rộng thùng thình và bụng nhô lên. “Cô ta đưa mẹ đi qua một con đường rất tối…Sau đó mẹ lên xe, xe chạy rất lâu… Khi thần trí của mẹ dần hồi phục thì phát hiện mình đang ở dưới một cây cầu rồi.” Tô Cẩm Ngọc ngơ ngác bước đi không mục đích, tiếp đó, cô gặp được Lâm Phong. Túc Bảo hồi hộp hỏi: “Người dẫn mẹ đi là ai?” Tô Cẩm Ngọc mím môi, nhìn Túc Bảo nói: “Con biết người ấy đấy, là mợ hai của con…” Túc Bảo mở to hai mắt, lại là mợ hai?? Để được ở bên cậu hai, mợ hai đã giết chết dì xấu xí. Sau đó lại lén đưa mẹ của cô bé đi? Tô Cẩm Ngọc nói: “Chiếc mũ che mặt cô ta, chỉ lúc ngẩng đầu lên mẹ mới nhìn rõ mặt, sau đó thì đi theo cô ta.” Nếu Túc Bảo không hỏi đến, cô đã quên béng chuyện này rồi. “Sao mợ ấy phải làm như vậy?” Túc Bảo nghĩ nát óc cũng không hiểu. Mợ hai và mẹ cô bé không có thù oán gì mà! Sao lại hại mẹ cô bé như vậy! Tô Cẩm Ngọc lắc đầu: “Cái này thì mẹ không rõ.” “Cô ta là chị dâu hai, cũng coi như người chị dâu đầu tiên của mẹ…Mẹ nhớ bình thường cô ta luôn đối xử tốt với mẹ.” Tô Cẩm Ngọc và Túc Bảo đưa mắt nhìn nhau, Túc Bảo lập tức nói: “Con đi tìm ba!” Tiểu Ngũ nghiêng đầu, nói: "Ba không ở đây nữa, ba đã đi đâu rồi? Ba ơi chúng ta đi đâu đấy..." Tô Cẩm Ngọc "..." Ồ, nhớ ra rồi, mấy ngày này Mộc Quy Phàm đi ‘họp’. Hình như anh muốn nghỉ việc, nhưng cấp trên không đồng ý. Túc Bảo nói: “Vậy con đi tìm cậu cả!” Cô bé vội vàng xỏ giày rồi chạy vào thư phòng. Tô Nhất Trần đang làm việc ở thư phòng, thấy Túc Bảo chạy vào, anh mở rộng vòng tay đón cục bột nhỏ nhào vào lòng mình. “Sao vậy con?” Anh hỏi. Túc Bảo nói: “Cậu cả ơi, Túc Bảo nghĩ hoài không hiểu một chuyện.” Tô Nhất Trần: “Ừm, là chuyện gì thế?” Đến quỷ hồn mà cô bé con cũng bắt được thì còn ‘chuyện lớn’ gì có thể gây khó khăn cho bé đây? Túc Bảo nói: “Lúc trước mẹ con bị mợ hai dẫn đi, Túc Bảo không hiểu, sao mợ hai và mẹ con không thù không oán mà mợ hai lại làm như vậy?” Nụ cười cứng đờ trên môi Tô Nhất Trần, ánh mắt anh lập tức trở nên lạnh lùng và sắc bén! “Mẹ con nói năm xưa Vệ Uyển dẫn mẹ con đi à?” Tô Nhất Trần lạnh giọng hỏi. Túc Bảo gật đầu. Tô Nhất Trần đứng dậy, nói: “Chuyện này đích thân hỏi Vệ Uyển là được rồi.” Sắc mặt Tô Nhất Trần lạnh lùng như băng giá, anh mơ hồ đoán được nguyên nhân rồi---- Nhà họ Tô có 8 người con trai, nhưng chỉ có một cô con gái duy nhất là Tô Cẩm Ngọc. Tô Cẩm Ngọc được cả nhà cưng nựng, sau khi Tô Cẩm Ngọc đi lạc, chỉ sau vài ngày Vệ Uyển đã lâm bồn. Nếu Vệ Uyển biết trước đứa bé trong bụng mình là con gái, thì cô ta có động cơ để đưa Tô Cẩm Ngọc đi------ Như vậy, con gái cô ta sẽ thay thế vị trí của Tô Cẩm Ngọc, trở thành người được cả nhà họ Tô cưng chiều! Nhưng Tô Nhất Trần không dám tin rằng Vệ Uyển hại Tô Cẩm Ngọc chỉ vì một lý do đơn giản như thế, hơn nữa khi ấy cô ta còn chưa sinh… Xe nhanh chóng tới nhà tù. Vệ Uyển bị kết án 25 năm vì tội cố ý giết người. Có thể nói cuộc đời cô ta đã hỏng bét. Thấy Tô Nhất Trần dẫn Túc Bảo tới, đáy mắt Vệ Uyển thoáng hiện sự kinh ngạc, sau đó là vui mừng khôn xiết! Sau khi bị giam, không có ai trong nhà họ Tô đến thăm cô ta, cả Hân Hân cũng không tới. Bây giờ Tô Nhất Trần dẫn Túc Bảo đến gặp cô ta…Liệu cô ta có cơ hội xin giảm án hoặc thậm chí được ra tù không? ? Cô ta biết lỗi rồi, thật sự đã biết lỗi rồi! Ở trong tù rất khổ sở và mệt mỏi, hình phạt mà cô ta phải chịu trong những ngày qua có lẽ đã đủ rồi phải không? Có thể đưa cô ta rời xa chỗ này được không? Cô ta hứa từ giờ trở đi sẽ làm một người vợ, người mẹ tốt... “Anh cả…” Đôi mắt Vệ Uyển đỏ hoe, chiếc còng tay và cùm chân cô ta đeo kêu leng keng. Thăm nuôi trong tù có nhiều hình thức. Một là, người nhà và tù nhân liên lạc qua điện thoại thông qua một tấm kính. Hai là gặp mặt đặc biệt, có phòng riêng, quản giáo sẽ đứng bên cạnh để canh giữ. Bây giờ, Tô Nhất Trần gặp Vệ Uyển theo hình thức đặc biệt nên mới khiến Vệ Uyển có những ảo tưởng phi thực tế. Tô Nhất Trần lạnh mặt, nói: “Đừng có gọi tôi bằng hai chữ anh cả, bây giờ nhà họ Tô chúng tôi không có nửa xu quan hệ nào với cô.” Nước mắt Vệ Uyển rơi lã chã, lòng cô ta cảm thấy vô cùng bất bình, sao lại không quan tâm tới cô ta nữa?! Cô ta là mẹ ruột của Hân Hân, trong người Hân Hân chảy dòng máu của cô ta, vậy thì nhà họ Tô tất có mối quan hệ với cô ta. Nhìn vẻ mặt của Vệ Uyển, Tô Nhất Trần biết ngay cô ta sắp sửa già mồm. Anh không muốn nghe mấy lời đó, dứt khoát hỏi: “Vệ Uyển, tôi hỏi cô, năm đó có phải cô dẫn Ngọc Nhi đi không?” Vệ Uyển đang chuẩn bị cảm xúc để nói chuyện với Tô Nhất Trần thì bỗng sững sờ khi nghe được câu hỏi của Tô Nhất Trần, cô ta lập tức bày ra bộ dạng kinh ngạc, hỏi: “Anh cả! Anh nói gì thế! Sao em có thể làm như vậy….Sao có thể làm ra loại chuyện đó!” Túc Bảo ngồi trên ghế lớn, đặt đôi tay nhỏ nhắn trên bàn, tựa cằm vào mu bàn tay, khẽ nghiêng đầu nhìn Vệ Uyển. “Mợ hai, mợ đang nói dối!” Túc Bảo nói: “Sư phụ con dạy, khi người ta nói dối, mắt sẽ nhìn sang bên phải, ánh mắt trốn tránh, cho nên mợ đang nói dối." Đến một đứa trẻ như bé còn có thể nhìn ra, mợ hai định gạt ai chứ! Tô Nhất Trần nhỏ giọng uốn nắn: “Đừng gọi mợ hai, giờ cô ta chỉ là một dì xa lạ, một tên tội phạm.” Sắc mặt Vệ Uyển lập tức trở nên khó coi. Vậy là, cô ra đã cả nghĩ rồi, nhìn thái độ này của Tô Nhất Trần thì chắc chắn nhà họ Tô sẽ không tha thứ cho cô ta!! Túc Bảo đổi lời, hỏi: “Dì Vệ Uyển, mẹ con không đắc tội với dì, sao dì phải hại mẹ của con?” Vệ Uyển mím môi, quay đầu sang một bên: “Mợ đã nói không phải mợ hại mẹ của con rồi mà!” Tô Nhất Trần lạnh giọng quát: “Vệ Uyển! Đến lúc này rồi mà cô vẫn còn già mồm ư?” Vệ Uyển quay mặt lại, hai mắt đỏ hoe, cô ta nói: “Em già mồm thế nào? Em không làm là không làm, sao lại đổ cho em?” Vệ Uyển cũng là người thông minh, cô ta hiểu rõ nếu Tô Nhất Trần có chứng cứ thì sẽ không cất công tới tận nhà tù để chất vấn cô ta. Anh chỉ sẽ chi chút tiền để cô ta sống không bằng chết trong tù mà thôi! Cô ta chết cũng không thừa nhận đấy, dù sao nhà họ Tô cũng không thể tìm được chứng cứ. Thái độ của Vệ Uyển rất kiên quyết, đáy mắt còn chất chứa sự tuyệt vọng, cô ta cười giễu: “Cũng phải, sao giờ mọi người có thể tin em được?” “Thấy em giết Lí Mai, mọi người liền cho rằng em là người độc ác nhất trên đời, hận không thể đổ hết tội danh lên đầu em phải không?” Thấy Vệ Uyển nhập vai quá sâu, Tô Nhất Trần chỉ biết nghẹn họng. Tô Cẩm Ngọc tức giận nói: “Túc Bảo! Xử cô ta!” Túc Bảo lập tức nghe lời, uy hiếp: “Dì Vệ Uyển, dì còn không nói sự thật thì đừng trách con tung chiêu hiểm nhé!” Cô bé con nhe răng nhếch miệng, siết chặt nắm đấm đe dọa. Giống hệt con mèo nhỏ hung dữ xù lông. Tô Cẩm Ngọc: “…” Đáng yêu đến phạm quy rồi đó nha! Như này sao có thể gọi là đe dọa….. Vệ Uyển ngẩn người. Hả? Chiêu hiểm? Vệ Uyển lặng lẽ liếc nhìn Tô Nhất Trần một cái, chỉ thấy anh đang nhìn Túc Bảo, xem ra Tô Nhất Trần chính là chiêu hiểm của Túc Bảo rồi! Một con nhóc thì có chiêu hiểm gì cơ chứ? Túc Bảo nắm chặt đôi tay nhỏ nhắn của mình, thấp giọng nói: “Con kêu mẹ của con đối chất trực tiếp với dì nhé.” Vệ Uyển: “…” Kêu Tô Cẩm Ngọc đối chất trực tiếp với cô ta ư?? Rõ là viển vông, Tô Cẩm Ngọc chết rồi còn có thể đối chất với người sống hả? Hơn nữa, Tô Cẩm Ngọc chết vì bệnh, đâu phải do cô ta hại chết. Dù đào xương cốt của Tô Cẩm Ngọc lên, tìm các chuyên gia pháp y hàng đầu đến khám nghiệm tử thi cũng không thể tìm ra bằng chứng chứng minh cô ta hại Tô Cẩm Ngọc. Vệ Uyển còn tưởng Túc Bảo có chiêu hiểm gì thật cơ, giờ thì cô ta yên tâm rồi.