Tuyết Nhi thấy mẹ vui, cô cũng thấy rất tự hào. Tuyết nhi hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm và bước tới trước mặt Viện sĩ Lao: “Xin chào viện sĩ Lao, con là Tuyết Nhi, con rất thích tranh của người! Người chính là thần tượng của con!” Viện sĩ Lao lúc này mới ý thức được còn có một đứa trẻ ở đây, liền gật đầu nói: “Được, cảm ơn nhóc con!” Viện sĩ Lao tách biệt với thế giới bên ngoài, không thích giao tiếp xã hội hay bất cứ điều gì, nhưng ông ấy rất tốt và dễ gần. Tuyết Nhi rất vui, nghĩ rằng Viện sĩ Lao cũng thích cô. Cô còn muốn nói thêm gì đó, lúc này Túc Bảo đã thay xong bộ đồ mới, từ trên lầu đi xuống. Trong lòng bé còn cầm mấy bức tranh, Tô Dịch Thần nắm lấy tay bé, thấp giọng giới thiệu: “Ông lão đằng kia là thầy của con đấy.” Túc Bảo gật đầu, đi tới trước mặt ông lão, ngẩng đầu lên lễ phép chào: “Thầy ơi!” Lão viện sĩ sửng sốt sau đó cười nói: “Được! Tiểu Túc Bảo!” Mấy đứa trẻ nhỏ thấy ông thường gọi ông là gia gia. Cục sữa nhỏ này lại dùng vẻ mặt nghiêm túc gọi ông là ‘thầy’. Viện sĩ Lao cảm thấy Túc Bảo đáng yêu nhưng cũng rất mạnh dạn không khỏi buồn cười. Ông ta giơ tay sờ sờ đầu Túc Bảo hỏi: “Con bao nhiêu tuổi rồi?” Tiểu Túc Bảo lặng lẽ liếc nhìn lão bằng đôi mắt nhỏ của mình. Gia gia này hình như đãng trí rồi! Hôm nay bé tổ chức sinh nhật lần thứ tư, tất nhiên là bé đã bốn tuổi rồi. Túc Bảo suy nghĩ một chút, sau đó ngoan ngoãn trả lời: “Thưa thầy, hôm nay Túc Bảo tổ chức sinh nhật lần thứ tư, như vậy Túc Bảo đã bốn tuổi.” Viện sĩ Lao: “….” Chuyện gì xảy ra vậy, lão già đầu thế này rồi còn bị một con nhóc coi thường? Lão không khỏi cười toe toét, gật gật đầu nói: “Đúng đúng, con xem, thầy thật ngốc!” Tiểu Túc Bảo cười híp mắt, vội vàng an ủi: “Không sao! Không sao! Túc Bảo có đôi khi cũng rất ngốc.” Tuyết Nhi đứng ở một bên, cảm thấy Túc Bảo đã cướp đi hào quang của mình liền cảm thấy không vui! Mẹ của Tuyết Nhi cũng thầm nghĩ thật là xui xẻo! Nhìn thấy Túc Bảo đang cầm vài cuốn tập trong tay, cô càng không nói nên lời. Thực là, ỷ vào mình được người nhà họ Tô thương yêu thì thích biểu hiện như vậy sao? Tưởng rằng người như viện sĩ Lao ai cũng thể bắt chuyện à? Ông cụ Tô cười rạng rỡ: “Nào, ông bạn cũ, lên lầu hai ngồi chút chứ?” Lão viện sĩ nóng lòng muốn xem những bức tranh khác của Túc Bảo, vì vậy liên tục gật đầu: “Được.” Tuyết Nhi sửng sốt, ông ấy đi rồi, cô phải làm sao bây giờ? Ông ấy không muốn nhận cô làm học trò ư? Tuyết Nhi nắm chặt lấy ngón tay, lo lắng nói: “Lão gia gia, con thì sao?” Lão viện sĩ kinh ngạc nhìn bé, hừ một tiếng: “Con cũng rất tốt, gia gia bận việc đi trước!” Vì vậy, nhà họ Tô mời Viện sĩ Lào, ôm Túc Bảo cùng nhau lên lầu! Mẹ của Tuyết Nhi chết lặng, Tuyết Nhi cũng trợn tròn mắt. Mẹ Tuyết Nhi trong lòng rất tức giận, nhưng cho dù trong lòng có nổi mưa to gió lớn đi nữa cũng phải nhẫn nhịn! Vàng thật sẽ luôn tỏa sáng, nhà họ Tô đúng là rất giàu có, nhưng viện sĩ Lao là ai? Không phải giàu có là có thể thuê ông ấy làm thầy được đâu. Chỉ sợ rước nhục vào than mà thôi. Mẹ Tuyết Nhi an ủi Tuyết Nhi: “Tuyết Nhi ngoan, ngồi chờ một chút. Hai mẹ con hoàn toàn không ngờ, lần chờ đợi này, là chờ đến kiếp sau… Phòng làm việc trên tầng hai của Tô gia. Túc Bảo ngồi thẳng ở trên sô pha, lén lút nhìn ông lão trước mặt. Ông cụ Tô nói: “Túc Bảo, đây là cao thủ mạnh nhất nước ta trong lĩnh vực hội họa, mau, mau gọi một tiếng Thầy Lao đi!” Túc Bảo lại ngoan ngoãn nói: “Thầy Lao.” Tận đáy lòng ông lão rất thích đứa trẻ ngoan ngoãn này, hỏi: “Túc Bảo, con vẽ những bức này à?” Túc Bảo gật đầu: “Đúng ạ.” “Túc Bảo có thể nói cho ông biết về những bức tranh này không?” Nói đến tranh, mặt Tiểu Bảo Bảo lập tức như sáng bừng lên, nằm bò xuống bàn, bắt đầu rất nghiêm túc nói về thế giới mộng tưởng của mình. Lúc Tô Nhất Trần đi tới, nhìn thấy hai người một già một trẻ đang nằm trên bàn xem tranh. Cục sữa nhỏ nằm trên bàn, hai ông lão mê mẩn nhìn bé, thỉnh thoảng lại cười cười nói nói. Khuôn mặt của Tô Nhất Trần dịu lại. Một đứa trẻ nhỏ chỉ có thể làm bạn với hai ông già. Không hiểu sao làm cho lòng người chua xót. ** Mẹ con Tuyết Nhi vẫn còn ngồi đợi ở sảnh tầng một, chờ đợi lại chờ đợi …. Khi Nhiếp quản gia đi xuống bảo mọi người về trước, viện sĩ Lào sẽ không xuống nữa. Hai người mới ra về trong thất vọng. Cả nhà Tuyết Nhi cũng không thể không đi, nếu không sẽ có vẻ rất thất lễ. Mẹ Tuyết Nhi không cam lòng, vốn tưởng rằng Tuyết Nhi sẽ được viện sĩ Lao thu làm tiểu đồ đệ, nhưng hiện tại xem ra không phải. Nhưng làm sao cô ta có thể chấp nhận sự thật này? Vì thế mang theo Tuyết Nhi, ở trên xe ngoài cửa lớn trang viên Tô gia tiếp tục khổ sở chờ đợi…… Kết quả chợt nghe thấy hai người đi qua thấp giọng nghị luận: “Mẹ con Tuyết Nhi còn ở bên trong chờ sao?” “Hừ, cô ta cho rằng lão viện sĩ là tới nhận Tuyết Nhi làm học trò, nói thật, Tuyết Nhi căn bản không có tư cách…” Mẹ của Tuyết Nhi ngồi trong xe nghe thấy những lời này rất tức giận, họ nói vậy là có ý gì, Tuyết Nhi nhà cô ta không có tư cách? Nhưng mà cô ta không khỏi lo lắng, viện sĩ đã ở trên lầu hai lâu như vậy chưa xuống, chẳng lẽ Tô gia muốn tìm sư phụ cho Túc Bảo thật!? Mặc dù Túc Bảo không có tài năng nhưng nó lại có tám người cậu yêu thương nó hết mực. Nếu tiền thực sự có thể làm viện sĩ Lào nhận Túc Bảo làm đồ đệ của mình thì sao? Mẹ của Tuyết Nhi bắt đầu cảm thấy không công bằng … ** Đã hơn mười một giờ đêm, Túc Bảo rất vui vẻ tiễn viện sĩ Lao ra về. Bé dường như cũng đã tìm được cho mình một người bạn tốt, mặc dù có sự khác biệt lớn về tuổi tác. Túc Bảo phất phất tay nói: “Ông bạn già, ông đi thong thả nhé!” Lão viện sĩ nhìn cục sữa nhỏ trước mặt, không ngờ tới đây lại có thể thu nhận một tiểu đồ đệ hoạt bát như vậy, trong lòng rất phấn khởi. Vì vậy, lão nhân gia vẫy vẫy tay, nói: “Tạm biệt, cô bạn bé nhỏ!” Một lớn một nhỏ có vẻ rất vui. Sau khi lên xe, viện sĩ lại lấy điện thoại ra nhìn lại những bức vẽ của Túc Bảo vừa rồi mình chụp. Trong số đó có một cặp “Công viên giải trí bầu trời”, nhân vật chính là cô bé đang nắm tay một người lớn, chơi cầu trượt. Tất cả mọi thứ trong công viên giải trí này đều rất rõ ràng, duy nhất chỉ có một người mà Túc Bảo đang nắm tay lại không thấy rõ mặt. Đây là chỗ duy nhất mà viện sĩ Lao nhìn không hiểu trong tất cả các bức tranh, Túc Bảo cũng không giải thích nó. Viện sĩ Lao đã đưa những bức tranh này lên tài khoản mạng xã hội của mình, khen ngợi không chút do dự: Họa sĩ nhỏ xinh đẹp và lộng lẫy nhất trong thế giới tâm linh! Viện sĩ Lao chưa bao giờ khen ngợi người khác, những gì ông từng khen ngợi đều là những bức thư pháp và tranh cổ xưa đã được đưa vào viện bảo tàng. Đêm đó, giới hội họa Trung Quốc bùng nổ, mọi người đều hỏi tác giả của những bức tranh này là ai… Xe vừa lái ra khỏi trang viên, phía trước có người vẫy tay, tài xế giảm tốc độ. “Lão viện sĩ, hình như có người tìm ngài?” Viện sĩ Lao ngẩng đầu lên, thấy mẹ của Tuyết Nhi đang ôm Tuyết Nhi đứng đó, nở nụ cười hiền lành. Ông không khỏi nhíu mày, lịch sự xuống xe chào hỏi: “Cô là ai?” Khi mẹ của Tuyết Nhi thấy Viện sĩ Lao đích thân xuống xe, lại càng cảm thấy Tuyết Nhi nhà mình có hy vọng. Cô ta vội vàng nói: “Lão viện sĩ, ngài còn nhớ chúng tôi không? Đây là Tuyết Nhi! Trước đó con bé được giải nhất trong đội tranh thiếu nhi Trung Quốc, Lam Tuyết Nhi!” Nói như vậy chắc hẳn ông nhớ ra rồi phải không? Ai ngờ viện sĩ Lao mờ mịt hỏi lại: ” Lam Tuyết Nhi là ai?” Mẹ của Tuyết Nhi: “…” Lão thậm chí không biết Tuyết Nhi nhà cô ta! ?