Từ sau khi tác phẩm của Lam Tuyết Nhi được tuyển vào nhóm thiếu nhi quốc họa, mẹ Tuyết Nhi liền lấy điều này làm kiêu ngạo, thường xuyên “lơ đãng” nhắc tới trước mặt người ngoài. Cô ta cho rằng Tuyết Nhi nhà mình rất nổi danh, Quốc Họa Viện cũng khẳng định nhớ rõ Tuyết Nhi. Trăm triệu lần không nghĩ tới, viện sĩ Lao một chút cũng không nhớ rõ. Mẹ Tuyết Nhi đỏ mặt, Tuyết Nhi dù sao cũng là trẻ con, thiếu kiên nhẫn hỏi: “Lao gia gia, người không phải tới thu học sinh sao?” Lao viện sĩ: “A, đúng, làm sao vậy?” Tuyết Nhi: “Vậy sao ngài còn chư thu con?” Lao viện sĩ: “……” Mẹ Tuyết Nhi nhất thời có chút xấu hổ…… Lao viện sĩ uyển chuyển nói: “Thật ngại quá, nhóc con, ta đã thu học sinh rồi.” Đáy lòng Mẹ Tuyết Nhi lộp bộp một tiếng, mỉm cười nói: “À, người ngài nhận là Túc Bảo tiểu thư phải không?” Viện sĩ Lao gật đầu, nhắc đến Túc Bảo trên mặt cũng nhịn không được nở nụ cười: “Đúng, Túc Bảo là một đứa trẻ rất có thiên phú.” Ông nói xong gật đầu với hai người, lên xe rời đi. Mẹ Tuyết Nhi không chấp nhận được sự thật, nhịn không được oán giận: “Tô gia quả nhiên đập tiền……” Tuyết Nhi ngây ngẩn cả người. Danh ngạch của cô bé bị Túc Bảo cướp mất? Đột nhiên, Tuyết Nhi khóc lóc chạy đi! Tuyết nhi chán ghét Túc Bảo, vốn Lao gia gia là tới thu cô bé làm học sinh, lại bị Túc Bảo cướp mất! Mẹ Tuyết Nhi vội vàng đuổi theo…… ** Tiễn thầy đi xong, Túc Bảo trở lại phòng tắm rửa sạch sẽ thay áo ngủ. Áo ngủ màu hồng nhạt lông xù, trên mũ mang theo hai cái lỗ tai thỏ thật dài, đem cục sữa nhỏ lộ ra cực kỳ đáng yêu. Tô lão phu nhân hiền lành vuốt trán nàng, nói: “Muốn bà ngoại ngủ cùng Túc Bảo không?” Túc Bảo cầm chăn lắc đầu: “Không cần đâu, Túc Bảo có thể tự ngủ.” Tô lão phu nhân xoa xoa mái tóc mềm mại của Túc Bảo, đứa nhỏ này, hiểu chuyện khiến người ta đau lòng. “Có chuyện gì thì gọi bà ngoại nha, ấn cái chuông này nhé.” Túc Bảo gật đầu, chúc bà ngoại ngủ ngon, đưa mắt nhìn Tô lão phu nhân đi ra ngoài. Kỷ Trường dựa vào một bên, chậc chậc chậc. Nghĩ đến lão già vừa rồi trong thư phòng lại cướp đi tiểu đồ đệ của hắn. Làm sư phụ còn phải cạnh tranh khốc liệt như vậy sao? “Cặp sách nhỏ, sư phụ dạy con pháp thuật nhé, pháp thuật con biết không? Chỉ càn xuy xuy một tiếng có thể ném ra một trái cầu lửa.” “Không thì dạy con bắt quỷ cũng được, nhưng mà trước tiên phải mở thiên nhãn cho con, mở thiên nhãn con mới có thể nhìn thấy ta.” Túc Bảo quay đầu: “Con không học!” “Con muốn học vẽ với thầy Lao cơ, đây mới là chuyện trẻ con nên làm.” Kỷ Trường hừ một tiếng: “Trẻ nhỏ thì nên làm gì?” Túc Bảo bẻ ngón tay: “Ăn cơm, ngủ, vẽ tranh chơi cùng Tiểu Ngũ. Phòng Túc Bảo và phòng bên cạnh thông với nhau, phòng bên cạnh làm thành một cảnh tượng rừng mưa nhiệt đới, Tiểu Ngũ được đặt ở bên trong. Sân bãi rất rộng, cách phòng Túc Bảo một hàng rào. Tiểu Ngũ đang chuẩn bị ngủ nghe có người nhắc đến mình lập tức mở mắt, nghiêng đầu hô: “Chơi với Tiểu Ngũ!” Túc Bảo cười khanh khách, làm bộ như bị cướp đánh lén: “A, ta chết rồi.” Tiểu Ngũ: “Cạc cạc! Khóe miệngKỷ Trường giật giật. Nếu không phải hắn thấy Túc Bảo có xương cốt khó gặp thích hợp luyện phương thuật chi đạo… Hizzz… nếu không phải hắn đồng ý với Tô Cẩm Ngọc, hắn mới không ở đây đi năn nỉ một đứa nhóc con làm gì. Kỷ Trường sờ sờ mũi nói: “Cặp sách nhỏ, con quên lúc ở trên trời mẹ đã nói với con như thế nào sao?” Ngày đó hắn báo mộng cho Tô Cẩm Ngọc, trong mộng Tô Cẩm Ngọc dặn dò Túc Bảo chăm sóc tốt cho bà ngoại, sau đó đến giờ liền rời đi. Kết quả Tiểu Túc Bảo khóc mãi không thôi. Hắn không còn cách nào khác đành phải giả trang thành Tô Cẩm Ngọc, ở trên cầu vồng mây trắng chơi đùa thật lâu mới xem như dỗ được Túc Bảo. Đồng thời còn không quên mượn hình ảnh của Tô Cẩm ngọc nói cho mình mấy câu tốt đẹp: [Túc Bảo, sư phụ con là người tốt, phải học thật nhiều bản lĩnh từ ông ấy nhé!] [Học được bản lĩnh, có thể thường xuyên gặp mẹ!] Tiểu Túc Bảo chớp mắt một cái, mếu máo. “Sư phụ, người ở trong mộng cùng con chơi trượt cầu vồng là người, không phải mẹ!” Kỷ Trường sửng sốt: “Sao con biết?” Túc Bảo nhìn hắn một cái: “Sư phụ ngốc muốn chết đi được, chân to của sư phụ đều lộ ra, chân mẹ mới không lớn như vậy nhé!” Kỷ Trường: “…… Không thể nào? Hắn lại phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy? Đang lúc hắn cho rằng không biết làm sao để thuyết phục Túc Bảo, cô bé bỗng nhiên lại hỏi: “Sư phụ, học bản lĩnh thật sự có thể nhìn thấy mẹ sao?” Túc Bảo nằm sấp trên giường, thân thể nhỏ nhắn thẳng tắp, tay nhỏ cầm chăn thần sắc nghiêm túc tò mò hỏi. Kỷ Trường: “Ừ, khẳng định như thế rồi.” Túc Bảo lại ngồi dậy: “Được, vậy con theo sư phụ học.” Thì ra, ngày đó Kỷ Trường để lại vòng tay dây đỏ liền biến mất, đáy lòng Túc Bảo có chút không vui. Hiện tại Túc Bảo cũng rất hào phóng không so đo với hắn. Đột nhiên Túc Bảo đồng ý Kỷ Trường có chút bất ngờ, thật ra hắn còn chưa nghĩ ra cách dạy… Hắn suy nghĩ một hồi, liền nghĩ ra cách để lừa gạt. “Túc Bảo, trước tiên chúng ta học khai thiên nhãn.” Kỷ Trường bắt đầu múa mép: “Thiên nhãn là con mắt thứ ba của con người, mỗi người khi sinh ra đều có, nhưng có người thiên nhãn có thể mở, có người không thể.” “Khai thiên nhãn có thể nhìn thấy những thứ mà người thường không nhìn thấy.” Cho nên đôi lúc có một số đứa nhỏ không hiểu vì nguyên nhân gì cứ khóc suốt, nhưng có một số thì không. Nhưng mà những đứa trẻ này dần dần lớn lên thì thiên nhãn cũng dần dẫn khép lại. Nhưng có vài người đặc thù, thiên nhãn luôn tồn tại nhưng không cách nào mở ra. “Thiên nhãn của cặp sách nhỏ vẫn còn, mở thiên nhãn là có thể nhìn thấy sư phụ.” Kỷ Trường nói. Túc Bảo mở to hai mắt, vội vàng sờ sờ trán của mình. “Vậy Túc Bảo không mở! Túc Bảo không cần có ba con mắt!” “Nếu mở sẽ giống Nhị Lang Thần, xấu lắm!” Kỷ Trường: “……” “Nhị Lang Thần rất đẹp trai!” Nếu Nhị Lang Thần nghe được, cái mông của Túc Bảo sẽ nứt ra mất. Kỷ Trường nói: “Thiên nhãn sẽ không hiện ra, nó ẩn giấu trong mắt của con.” Túc Bảo thở phào nhẹ nhõm, “Vậy được…” Kỷ Trường tiếp tục nói: “Nào, cùng sư phụ mặc niệm, khí trầm đan điền, ngưng thần trong mắt, đi thôi…” Tiểu Túc Bảo bắt chước theo: “Khí trầm đan điền, ngưng thần trong mắt, đi thôi…” Đáy mắt Kỷ Trường hiện lên một tia đắc ý: “Bụng dùng sức, nhảy cái rắm thối.” Tiểu Túc Bảo ngoan ngoãn chiếu niệm: “Bụng nhỏ dùng sức, nhảy cái rắm thối.” Túc Bảo vừa nghe vừa làm theo. Quả nhiên ‘phốc’ một tiếng nghe một cái rắm vang lên. Kỷ Trường phì một tiếng, cười như điên. Cặp sách nhỏ này vui quá, vui quá! Túc Bảo hết nhắm mắt rồi lại mở mắt tò mò hỏi: “Sư phụ, sao con không nhìn thấy gì cả?” Kỷ Trường nói: “Khai Thiên Nhãn không dễ dàng như vậy, ta từng gặp người có thiên phú nhất, cũng mất bảy bảy bốn mươi chín ngày…” Lúc này, Tiểu Túc Bảo đột nhiên mở mắt. Trong đôi mắt của bé có một ánh sáng tím chợt lóe rồi biến mất, bé dần dần nhìn thấy trong phòng đột nhiên có thêm một thân ảnh màu trắng. Hắn đang tựa vào tủ móc lỗ tai: “Cho nên con không cần gấp, sư phụ bấm ngón tính toán, thiên phú này của con ít nhất cũng phải bảy bảy bốn mươi chín ngày.” Vừa nói, vừa đem ngón tay vừa mới đút vào lỗ tai ra ngửi ngửi. Túc Bảo nháy mắt mấy cái, hỏi: “Sư phụ, người vì sao phải ngửi phân tai?” Kỷ Trường cười nhạo một tiếng: “Nói bậy! Sư phụ nào có…… Chờ một chút! Con nhìn thấy ta?” “????”