Vương Gia Gia chỉ thấy bí bách khó chịu trong lòng. Thấy mắt Vương Gia Gia ngân ngấn lệ, chồng cô ấy vội quay đầu đi, trong lòng thương xót nhưng ngoài miệng vẫn nói gay gắt: “Anh đâu có bắt em đoạn tuyệt với ba mẹ em, có cần phải buồn thế không hả? Không bắt em bỏ mặc họ, mà phải làm rõ phạm vi và trách nhiệm của em!” Vương Gia Gia im lặng hồi lâu, vừa toan lên tiếng thì…. Lúc này, cửa mở, Vương Nghị Quang kéo dép đi ra, ngáp một cái, hỏi: "Chị, nấu cơm chưa?" Tối qua anh ta giận chị gái đến độ quăng luôn đũa, cơm còn chưa ăn được mấy miếng, giờ đang rất đói. “A, anh rể à, đúng là chuyện lạ nha, sao hôm nay anh đến sớm thế?” Nhớ đến chuyện anh rể khuyên chị gái không chi hết tiền, Vương Nghị Quang nói giọng mỉa mai. Nói xong, không thèm nhìn anh rể mà đi vào bếp nhìn xung quanh, cau mày nói: “Chị, hôm nay chị chưa mua đồ à, còn bao lâu nữa mới ăn sáng được… Em đói quá. Chị ơi, chị có thể xuống lầu mua hai cái bánh bao cho em ăn trước được không?." Chồng của Vương Gia Gia cười lạnh nói: “Muốn ăn thì tự mình mua đi. Cậu không còn là đứa trẻ ba tuổi nữa, đến trẻ con khi đói còn biết đi tìm mẹ để bú sữa, cậu tìm chị gái làm cái gì hả?" Vương Nghị Quang bỗng thấy mất hứng. Anh ta đang nói chuyện với chị gái của mình mà, liên quan gì tới ông anh rể này. Anh ta ghét nhất ông anh rể này, vừa lạnh lùng lại hà khắc, nói chuyện khó nghe, so đo tính toán, đến tiền do chị gái anh ta kiếm được cũng muốn quản. Anh rể luôn nhìn anh ta bằng ánh mắt coi thường, anh rể tưởng kiếm được nhiều tiền là ghê gớm lắm đấy!! Người ta nói người giàu là kẻ hợm hĩnh, chị gái anh ta sắp bị ông anh rể này dạy hư rồi. "Anh rể, anh có thể đừng ngắt lời em khi em nói chuyện với chị gái được không? Chị gái cũng giống như mẹ, em làm nũng chị gái em thì sao nào?" Vương Nghị Quang vừa dứt lời, cửa phòng bỗng mở ra, bà cụ Vương bước ra. Vừa trông thấy vợ chồng con gái, bà cụ sửng sốt hỏi: “Tiểu Tố cũng đến à, ăn gì chưa con?” Hàng ngày vào giờ này, Gia Gia đều mua đồ tới. Bà tỉnh dậy sẽ cùng con gái nấu đồ ăn sáng, nhưng hình như hôm nay có gì đó không ổn. Ông cụ Vương bị sát khí xông kích xém không thở nổi, cuối cùng cũng lật được người tỉnh dậy, ho sặc sụa đến độ phổi cũng sắp ra khỏi lồng ngực!! Nghe thấy tiếng ho, Vương Gia Gia vội đi lấy nước cho ba mình. Vương Nghị Quang giả dối bưng nước vào, nói: “Để em!” Ông cụ Vương ho mãi không dừng, bà cụ Vương đi vào phòng xem, chẳng mấy chốc đã đỡ chồng ra ngoài. “Tiểu Tố cũng đến à? Sớm như vậy, có chuyện gì à?” Tôn Tố nói toạc móng heo: “Ba mẹ, hôm nay con tới để nói rõ ràng, đừng trách con nói thẳng…” Anh ấy hơi khựng lại rồi hỏi: “Con muốn hỏi, sau này căn nhà của ba mẹ có chia phần cho Gia Gia không?” Tất cả mọi người đều sửng sốt. Bỗng nhiên đề cập tới chủ đề này khiến ai cũng không hiểu chuyện gì. Ông cụ Vương khó chịu trong lòng, không nỡ chi tiền mua đất xây mộ cho ông đã đành, ông còn chưa chết mà đã dòm ngó căn nhà của ông rồi. Ông cụ Vương do dự nói: “Căn nhà này do ba và mẹ mua, Gia Gia thì…. con gái gả chồng như bát nước đổ đi, ba nghĩ hai đứa cũng chẳng cần căn nhà này…” Vương Gia Gia ngẩn người. Tuy cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến căn nhà này của ba mẹ, nhưng…. Ba mẹ cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến cô. Vương Gia Gia nhìn mẹ mình, bà cụ không kịp nghĩ ngợi nên lắp bắp nói: “Gia Gia, ba mẹ cũng đâu có nói không chia phần cho con, nhưng em trai con chẳng có tiền tiết kiệm gì… Con và Tiểu Tố đều rất giỏi kiếm tiền, nên…. nên nhường em con nhé? Mẹ biết làm vậy chắc chắn sẽ khiến con chịu thiệt thòi…. Nhưng em trai con chưa kết hôn, sau này còn không biết làm cách nào để nuôi con cái…” Vương Gia Gia như chết lặng. Tuy cô không quan tâm tài sản của ba mẹ, nhưng…. câu trả lời của bà cụ Vương thật khiến cô chạnh lòng….
Có điều, Vương Gia Gia không biết rằng, chạnh lòng như vậy chỉ mới là khởi đầu….