Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

chương 376 “ngươi vào đây!”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Túc Bảo hỏi: “Sư phụ, đây là gì thế ạ?” Không thấy quỷ, chỉ thấy dấu chân ư? Kỳ lạ thật. Kỷ Trường đáp: “Sau khi chết, quỷ hồn sẽ đi đầu thai, nhưng có một số quỷ hồn chết đột ngột sẽ đi tìm dấu chân của chính mình. Sư phụ cũng không rõ đôi chân này của ai nữa!!” Túc Bảo kinh ngạc: “Dấu chân còn có thể tự di chuyển ư?” Kỷ Trường: “Đương nhiên, yêu ma quỷ quái thì chuyện gì chẳng có thể!” “Ví dụ, có người khi sống bị giết hại rất thảm, đôi mắt của nó được tẩm formalin để trưng bày trong một cửa hàng, đôi mắt đó luôn nhìn chằm chằm vào người đến người đi, đôi mắt cũng được xem như một con quỷ!” “Nó đại diện cho ý chí của nguyên chủ khi còn sống, có suy nghĩ và ý thức của nguyên chủ!” “Đôi chân này cũng thế.” Túc Bảo gật đầu, bé hiểu rồi. Mộc Quy Phàm thấy Túc Bảo thầm thì gì đó, biết bé đã hỏi được sư phụ, anh bèn hỏi: “Sao thế con?” Túc Bảo nói lại lời của Kỷ Trường. Mộc Quy Phàm chau mày. Hôm qua anh chỉ chú ý tới đôi mắt mở to của người bị xe đụng, hoàn toàn không nhìn tới chân người đó. Nhưng Mộc Quy Phàm có năng lực phi thường, có thể thể nhớ lại những chi tiết đã xảy ra. Anh trầm tư suy nghĩ, cẩn thận nhớ lại những mảnh vỡ của ngày hôm qua. Anh nhớ hết vẻ mặt của tất cả những người qua đường, sau đó dễ dàng nhớ lại người đàn ông bị xe đụng kia, quả thật anh ta không có chân. Sau khi thi thể anh ta được đưa ra ngoài, người phụ trách hiện trường đã tìm kiếm đôi chân của anh ta, nhưng sau đó mới biết, do lực va chạm, đôi chân của nạn nhân bị tách rời, mắc dưới gầm xe và bị xe xi măng nghiền nát thành từng mảnh. Mộc Quy Phàm nhìn về cửa, hình như đôi chân kia đang sợ gì đó, lại như không sợ gì!!! Đôi chân dừng ở cửa, hoàn toàn bất động. Mộc Quy Phàm cười giễu: “Có bản lĩnh thì vào đây!” Đôi chân lập tức tiến về phía trước. Nhưng rồi đôi chân nhanh chóng quay lại chỗ cũ, hình như nó cũng đang nói gì đấy. Túc Bảo cẩn thận lắng nghe, phiên dịch cho mọi người: “Ba ơi, nó nói có bản lĩnh thì ba đi ra đi!” Mộc Quy Phàm: “Ngươi vào đây!” Túc Bảo dịch: “Nó nói ba đi ra!” Mộc Quy Phàm cười khinh miệt: “Nhát gan!” Đôi chân đột nhiên dậm mạnh như đang tức giận. Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật. Mộc Quy Phàm, anh không thấy mình trẻ con ư? Dường như đôi chân kia vô cùng tức giận, nhưng kỳ lạ là nó vẫn không chịu rời khỏi vị trí. Túc Bảo nhìn dấu chân bên ngoài, tiếp tục làm phiên dịch viên: “Quỷ hồn cũng nói ba hèn nhát đó….” “Thế thì đã sao?” Mộc Quy Phàm nhướn mày một cách ngang ngược. Anh cứ không đi ra đấy, có bản lĩnh thì đôi chân kia bước vào đi! Túc Bảo khẽ chớp đôi mắt, liếc nhìn ba mình rồi lại nhìn quỷ hồn. “Ba ơi, ba chơi xấu nha!” Mộc Quy Phàm: “Đây không phải chơi xấu, mà là sự rút lui mang tính chiến lược!” Túc Bảo nghiêm túc gật đầu, bé hiểu rồi, hèn nhát không gọi là hèn nhát, mà gọi là sự rút lui mang tính chiến lược! Chỉ cần đổi khái niệm là tính chất hoàn toàn khác nha! “Ba có học thức thật đó!” Hai mắt Túc Bảo sáng lấp lánh, bé khen ngợi Mộc Quy Phàm. Kỷ Trường hoàn toàn câm nín, nếu Túc Bảo tốt nghiệp mầm non thì đã chẳng bị gạt thê thảm đến vậy…. Mộc Quy Phàm cong môi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio