Có một bảo bối đáng yêu mềm mại như này thật quá thú vị mà! Anh hỏi: “Bảo bối ngoan, người thường bắt quỷ đánh quỷ như thế nào hả con?” Túc Bảo ngẫm nghĩ rồi đáp: “Dựa vào sự chính trực của người đó!” Mộc Quy Phàm: “…” Do anh chưa đủ chính trực ư? Có điều ngẫm lại thì… Những năm đầu khi làm gián điệp ngầm trong tập đoàn đen tối kia, anh đã từng giết người và giở không ít thủ đoạn để sinh tồn. Không đủ chính trực thì không đủ thôi, nào có hề chi. Mộc Quy Phàm hỏi: “Nếu không chính trực thì sao?” Túc Bảo khó xử nhìn về phía sư phụ. Kỷ Trường trầm mặc giây lát. Mộc Quy Phàm vừa thiện lại vừa ác, những năm thi hành nhiệm vụ, anh đã nhiễm âm khí, nhưng đồng thời cũng được bao phủ bởi kim quang vì sự cống hiến cho tổ quốc. Nếu chỉ dựa vào sự chính trực để áp chế quỷ hồn thì quả thực đã làm khó Mộc Quy Phàm rồi, có điều không phải đã hoàn toàn hết cách. “Con dao mà đồ tể chuyên dùng giết heo cũng nhuốm đầy sát khí, nhưng nó vẫn là hung khí có thể đánh thắng âm khí. Tương tự, ba của con giết vô số kẻ thù, ba con cũng có thể xem bản thân mình như một hung khí đánh bại âm khí và tiêu diệt quỷ hồn!” Vốn dĩ Kỷ Trường định nói Mộc Quy Phàm giết vô số người, nhưng Túc Bảo đang ở đây nên đổi thành ‘vô số kẻ thù.’ “Nhưng điều này vô cùng khó, đến quỷ ba con còn chẳng nhìn thấy nữa là, nói chi đánh bại với tiêu diệt!” Sở dĩ quỷ có thể hại người, lý do đầu tiên chính là: Con người sợ quỷ, bị quỷ đánh đòn phủ đầu. Còn có lý do khác như con người tự thổi tắt ngọn lửa dương của chính mình vì hoảng sợ, bát tự của người không đủ mạnh…. Thế nên quỷ mới đạt được mục đích. “Thông thường, nếu ba ngọn lửa dương trên người không bị dập tắt, người đó cũng không sợ ma quỷ thì quỷ và người chẳng có gì khác biệt, người gặp quỷ chỉ như gặp người qua đường nào đó mà thôi.” Nếu quỷ lợi hại hơn người, quỷ sẽ hại người. Nếu người lợi hại hơi quỷ, người sẽ áp chế quỷ. Túc Bảo một năm một mười truyền đạt lại lời của sư phụ. Đáy mắt Mộc Quy Phàm lóe lên một tia sáng kỳ lạ, điều này có nghĩa là anh vẫn có thể áp chế quỷ! Anh không sợ khó, chỉ sợ muốn giết quỷ cũng chẳng có cửa! “Nhìn kỹ nhé bảo bối ngoan!” Mộc Quy Phàm hơi cúi lưng xuống, hệt như một mũi tên sắc bén sẵn sàng phóng ra. Dấu chân ngoài cửa lập tức cảnh giác, lùi về sau nửa bước. Mộc Quy Phàm cười: “Đừng có sợ chứ!” Dứt lời, anh phóng ra như một mũi tên sắc lẹm rời khỏi dây cung. Sát khí chất chứa trong đáy mắt anh, anh tung một cước quét tới. Dưới chân anh vẫn là cảm giác trống trơn như ban nãy, Mộc Quy Phàm biết mình vẫn không chạm vào quỷ hồn. Sau khi tung một đòn, anh lại rút lui. Quỷ hồn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy mình bị đá một cước, hình như nó rất hoảng sợ, liên tục lùi về sau vài bước. Kết quả, quỷ hồn trông thấy Mộc Quy Phàm bỏ chạy nhanh hơn cả nó…. Hình như quỷ hồn vô cùng tức giận và xấu hổ, lập tức đuổi theo vài bước, nhưng khi nhìn thấy Kỷ Trường và Túc Bảo trong phòng, nó lại nhanh chóng dừng bước. Túc Bảo khẽ chớp mắt, ngẩng đầu nói: “Ba, quỷ hồn nói ba có gan thì đạp thêm cú nữa!” Mộc Quy Phàm cười lạnh, trong nháy mắt, trước mắt anh không còn là quỷ hồn chỉ có đôi chân nữa, mà là bọn người đã đâm ông nội anh và giết chết ba mẹ anh những năm trước. Kẻ đó cũng như quỷ hồn này, mắt anh không thể trông thấy, nhưng lại luôn rình mò trong bóng tối để lấy mạng anh.