Túc Bảo vội vàng che miệng: "Không muốn không muốn! Thối lắm!" Hân Hân: "Ngửi thối nhưng ăn ngon! Giống sầu riêng vậy." Túc Bảo vẫn lắc đầu như cũ, bé không dám nói gì, đồng thời dùng ánh mắt vừa đồng tình vừa nhẫn nhịn nhìn Hân Hân. Rốt cuộc chị Hân Hân đã phải trải qua chuyện gì vậy, sao lại ăn những cái thứ này… Hân Hân nói nhỏ: "Được, mấy người không ăn thì chị ăn!" Cô nhóc ăn rất nhanh, hai phần đậu phụ thối nháy mắt đã được giải quyết xong. Tiểu Ngũ đứng trên lưng ông nội rùa, nó dùng một cánh bịt mũi mình, ồn ào nói bậy. "Ăn cứt! Ăn cứt! Có người ăn cứt!" Hân Hân: "…" Cô nhóc trừng mắt: "Mày mới đớp cứt!” Hân Hân vừa cãi nhau với Tiểu Ngũ vừa vứt hộp đựng đậu phụ thối đi, sau đó lại nhanh chóng nhét kem ốc quế đã sắp chảy vào miệng. Tô Tử Tích rất lạnh nhạt, lại hơi phân tâm, lúc này cậu mới quay qua lẩm bẩm: "Thối chết!" Tô Tử Du ăn kem ốc quế, nhìn giới thiệu về Đệ Tứ, thỉnh thoảng vẫn không yên tâm, cậu tự mình kiểm tra nồi sắt máy ảnh, lưới đánh cá, kiếm gỗ đào, tiền Ngũ đế… trong balo mình đeo. Tiếng líu ríu sau lưng ồn đến chết người. Tô Tử Chiến đau đầu xoa trán. Cuối cùng cũng đến cổng bệnh viện Đệ Tứ, Túc Bảo nhìn trái nhìn phải. "Tại sao lại không có người vậy?" Vừa rồi ở chỗ phố cổ náo nhiệt thế cơ mà. Sau khi đi qua một con ngõ nhỏ chưa đến 200m lại như đi sang một vùng trời mới vậy. Túc Bảo nhanh chóng chạy đến cổng. Mặc kệ, bày ra rồi nói. Mặc dù bệnh viện Đệ Tứ không có người nhưng bên trong có rất nhiều quỷ đó! Bùa vàng không chỉ có thể bán cho người mà còn có thể bán cho quỷ, bé lập tức vẽ thêm mấy cái này nữa! Mấy anh chị còn chưa hoàn hồn đã thấy Túc Bảo lưu loát bỏ tay nải mang đi xuống, lấy ra một tấm khăn trải màu xám trải xuống đất rồi để bốn năm bùa vàng lên. Gió thổi tấm vải bày trên đất của bé, bé lấy hai tảng đá lên chặn. Mấy anh chị trợn mắt há mồm. Tô Tử Du lên tiếng: "Túc… Túc Bảo, em đang làm gì vậy?" Hân Hân chạy đến hưng phấn nói: "Bày hàng bán vỉa hè sao, chúng ta bán gì vậy? Chị sẽ giúp em thu tiền!" Tô Tử Tích cúi đầu nhìn kem ốc quế, phiền não không hiểu vì sao kem ốc quế lại tan nhanh hơn tốc độ cậu ăn. Tô Tử Chiến nhíu chặt mày, cậu luôn cảm thấy có gì đó không tốt sắp xảy ra… Kỷ Trường bay theo tới nơi thì trông thấy Túc Bảo đang nhoài người trên đất vẽ bùa quỷ. Là bùa quỷ thật. Chẳng biết có phải vì lo lắng ma quỷ không dám tới hay không, Túc Bảo còn còn bày một sạp hàng rong ngay trước cửa phòng khám. Hành lang của bệnh viện vắng tanh, chỉ còn thấy bàn phân loại, các dãy ghế nhôm dài, phòng khám ngoại trú, v.v. Sạp bán hàng của Túc Bảo đặt ở khu vực vắng vẻ này vì trong phòng và xung quanh vẫn có vài quỷ hồn dật dờ. Mặt Tô Tử Du và Tô Tử Chiến cứng đờ. Tô Tử Chiến: Chờ chút, mấy ‘người’ bỗng nhiên xuất hiện này là người hay quỷ thế? Cậu không khỏi nhớ tới con búp bê cười ranh mãnh đã lao về phía cậu ở ‘ngôi nhà dưới gốc cây mùa xuân’ lần trước. Tô Tử Du: Cứu với, lại -lại- lại thấy quỷ rồi! Quả nhiên, chỉ cần đến nơi có quỷ và đứng cạnh Túc Bảo thì nhìn thấy quỷ là chuyện quá dễ dàng! Đây có lẽ là từ trường truyền lực từ giữa các vật thể vật lý… Trong vật lý có định luật vạn vật hấp dẫn với nội dung như sau: Hai vật bất kỳ trong tự nhiên đều hút lẫn nhau. Mối quan hệ giữa con người với nhau cũng không ngoại lệ… Nếu tuân theo quy luật này thì có lẽ con người và ma quỷ cũng thế, Túc Bảo là trung gian giữa cậu và quỷ hồn… Trong đó có những hạt bức xạ từ trường, giả định các hạt… Tô Tử Du điên cuồng suy nghĩ. Cậu cảm khái, Túc Bảo luôn có cách giải quyết vấn đề, quả không hổ là em gái cậu.