Tô Tử Chiến lập tức nói: “Đi thôi, có nguy hiểm… Túc Bảo!” Cậu còn chưa dứt lời thì Túc Bảo đã chạy vào trong. Nhìn phòng khám vắng tanh vắng ngắt. Rõ ràng đang là ban ngày, Tô Tử Chiến vẫn cảm thấy ớn lạnh. Thấy Túc Bảo chạy, Hân Hân cũng bám theo. Tô Tử Du cũng chạy theo, thậm chí còn chạy nhanh hơn Hân Hân. Hết cách, Tô Tử Chiến chỉ đành nghiến răng nghiến lợi gọi điện cho chú Nhiếp, đồng thời nhanh chóng đuổi kịp mấy đứa em luôn khiến cậu lo lắng. Tô Tử Tích đứng chôn chân tại chỗ, sống lưng cứng đờ. Đợi… đợi cậu với! Xung quanh cậu có vài ‘người’, bao gồm y tá, bác sĩ, bệnh nhân… tất cả đều nhìn chằm chằm vào cậu. Bệnh viện Đệ Tứ bị bỏ hoang đã lâu, nào còn nhân viên với bệnh nhân… Thế nên, đây là quỷ hồn!!! Khi đại não còn chưa kịp phản ứng thì Tô Tử Tích đã chạy theo Túc Bảo theo bản năng. Sân của bệnh viện có vài tòa nhà cạnh nhau tạo thành hình zigzag. Tầng không cao, khoa ngoại trú chỉ có bốn tầng, khoa nội trú có bảy tầng. Hành lang giữa các tòa nhà thông nhau, có những khúc quanh ngoằn ngoèo, Tô Tử Chiến đuổi theo tới cuối hành lanh, chính xác là một ngã ba. Nhìn bên phải là con đường chia đôi, nhìn về phía trước là hành lang của một tòa nhà khác, vị trí của Tô Tử Chiến là giữa hai tòa nhà. “Túc Bảo!” Tô Tử Chiến nhíu mày. Sao bỗng dưng chẳng thấy đứa em nào của cậu nữa vậy? Rõ ràng vừa nãy còn thấy bóng lưng của tụi nó mà. Xung quanh yên tĩnh đến quỷ dị. Lúc này, Tô Tử Chiến bỗng nghe thấy tiếng ma sát. Cậu giật thót, lập tức quay đầu. Ở cuối hành lang, một người đàn ông mặc áo bệnh nhân sọc dọc bỗng xuất hiện. Đầu ‘người’ này chúi xuống một cách quỷ dị, tay ‘người’ này đang kéo một chiếc rìu, tiếng động ban nãy chính là âm thanh ma sát của chiếc rìu kéo trên mặt đất. “He he….” ‘Người’ đó ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Tô Tử Chiến. Đồng tử của Tô Tử Chiến co rút mạnh. Hành lang bệnh viện vắng lặng, một “người” mặc áo bệnh nhân đang kéo rìu. Khi ‘người’ đó ngẩng đầu lên, Tô Tử Chiến thấy rõ vết thương rộng cỡ hai ngón tay trên cổ đối phương. Vết thương cùn như bị rìu cắt, mới nhìn hệt như chỉ có một lớp da nối giữa đầu và thân, vô cùng rùng rợn. Lưng áo Tô Tử Chiến đã ướt đẫm mồ hôi. Người thường mà bị thương nặng thế thì kiểu gì cũng đầu một nơi thân một nẻo. Nhưng… ‘người’ trước mặt cậu chẳng những còn cả đầu lẫn thân, mà còn đang cầm rìu trong tay rồi cười với cậu. Lúc này, Tô Tử Chiến vốn luôn bình tĩnh bỗng co cẳng bỏ chạy, lộ ra vẻ hoảng loạn như bao đứa trẻ khác. Em gái…. cứu anh! Kẻ sát nhân biến thái! Tiếng rìu kéo lê trên sàn vẫn vang lên ngay sau lưng, Tô Tử Chiến dốc hết sức lao về trước, cậu cảm giác như đã chạy ba km, nhưng không rõ tại sao cậu vẫn không thoát khỏi hành lang này. “Hờ hờ….” Tiếng cười ghê rợn của kẻ kia bỗng vang lên sau lưng Tô Tử Chiến. Tô Tử Chiến vô thức quay người lại, chỉ thấy ‘người’ kia đã sáp tới gần, cười đến là quỷ dị: “Ta bắt được ngươi rồi!” Nó giơ chiếc rìu lên cao, ngẩng đầu, nhưng cái cổ không đỡ nổi thân thể nên cả người nó nghiêng đi, nét dữ tợn lập tức xuất hiện trong mắt nó. “Chuột chết, chém chết, chém hết!” Tô Tử Chiến thầm mắng đồ thần kinh rồi nện mạnh một quyền. Bốp một tiếng, cái đầu của ‘người’ kia bị đánh bay. Đầu nó lăn long lóc ra rìa hành lang. Mấy nhóc Túc Bảo vừa quay trở ra thì trông thấy cái đầu quỷ lăn đến bên chân Tô Tử Chiến. “...!!” Tô Tử Du á lên một tiếng, lập tức nấp sau lưng Túc Bảo. Sau đó cậu vội vàng sờ vào ba lô, trang bị... trang bị của cậu! Kết quả là, chiếc nồi sắt bị mắc kẹt trong miệng ba lô nên không thể lấy trang bị ra. Tô Tử Du vội đập ba lô. Hóa ra ban nãy, khi Túc Bảo đuổi theo vào trong, âm thanh kia lại biến mất, cả bệnh viện chìm trong yên lặng.