Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

chương 406 tiểu hồng cực kỳ tức giận.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thấy con gái của bệnh nhân tức giận, người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh vội nói: “Tiểu Hồng, em đừng nghe anh rể nói xằng, anh ấy là người như vậy đấy, nói năng khó nghe thế thôi chứ thực ra là khẩu xà tâm phật.” Tiểu Hồng chính là con gái của bệnh nhân, mấy ngày trước khi ba cô ấy tới bệnh viện đo điện tâm đồ, bác sĩ bỗng yêu cầu ba cô ấy đến phòng cấp cứu. Sau khi xem điện tâm đồ, các bác sĩ trong phòng cấp cứu lập tức sắp xếp cho ba cô ấy nhập viện, đồng thời bố trí phẫu thuật luôn. Ba của Tiểu Hồng được cứu sống qua cuộc phẫu thuật, nhưng lại phát hiện ra vấn đề lớn hơn - ông ấy bị ung thư trực tràng, thế nên sau khi ở khoa tim mạch được một tháng, ông ấy lại được chuyển sang khoa Ung Bướu để phẫu thuật. Tính đến bây giờ, ông ấy đã nằm viện được hơn hai tháng rồi. Thật trùng hợp, ông ấy là bệnh nhân của Tô Ý Thâm, chính anh đã phẫu thuật ung thư đại trực tràng cho ông ấy, tên ông ấy là Hoàng Đại Quyền. Hiện tại, bác sĩ đã đặt 3 khung chống trong tim Hoàng Đại Quyền. Ông ấy vừa bị cao huyết áp, tiểu đường, lại vừa phẫu thuật ung thư đại trực tràng nên phải kiêng hút thuốc, uống rượu và kiểm soát lượng đường trong bữa ăn. Tô Ý Thâm đã giải thích điểm này ngay sau khi phẫu thuật xong, nhưng bác sĩ thay ca ban nãy lo lắng nên nhấn mạnh thêm lần nữa, điều này cho thấy tầm quan trọng trong việc kiểm soát chế độ ăn uống của bệnh nhân. Thế nên nghe những lời ông chú trung niên ban nãy nói, Tiểu Hồng cực kỳ tức giận. Cô ấy không thèm ngó ngàng tới chị họ và anh rể, dứt khoát nặng mặt với họ khiến bầu không khí trở nên khó xử. Bà chị họ chỉ đành giảng hòa, làm bộ tức giận mắng chồng: “Miệng anh đúng là bặt đâu nói đó, ai hiểu anh thì biết anh vui mừng khi chú năm xuất viện, người không hiểu lại tưởng anh muốn hại chú ấy đấy!” Ông chú trung niên không quan tâm, thấy Tiểu Hồng mặt nặng mày nhẹ với mình, ông ta cũng chẳng vui vẻ gì cho cam, thế nên ông ta cũng không thèm đếm xỉa tới Tiểu Hồng, chỉ cảm thấy cô ấy quá trẻ con. Những người họ hàng khác thấp thỏm như ngồi bàn chông, họ lần lượt đứng dậy chào tạm biệt: “Xuất viện là tốt rồi, vậy chúng tôi về trước nha, mấy ngày nữa chúng tôi lại đến nhà thăm chú!” Hoàng Đại Quyền vẫy tay chào từng người một. Sau khi họ hàng rời đi hết, Tiểu Hồng xị mặt nói: “Ba, con nói ba biết, ba đừng có nghe lời chị họ và anh rể! Bác sĩ đã nói ba không được uống rượu. Nếu ba uống rượu thì cứ chờ xem!” Hoàng Đại Quyền ngồi trên giường bệnh khuyên nhủ: “Đừng tranh cãi với anh rể con, cậu ta vốn luôn vậy mà.” Tiểu Hồng cười lạnh nói: “Đã là người nói năng bừa bãi rồi còn muốn người khác nghe theo anh ta ư?” Tiểu Hồng nhớ lại ngày cô ấy thi trượt đại học, anh rể cô ấy vui mừng hớn hở đến độ gặp ai cũng kể: “Tôi biết ngay là Tiểu Hồng sẽ trượt mà, chỉ ra vẻ học hành thế thôi chứ tôi nhìn thấu từ lâu rồi.” Sau này, khi Tiểu Hồng thi lại, người anh rể này còn quá đáng hơn, tiếp tục nói với họ hàng: “Nếu Tiểu Hồng có thể vào đại học, tôi sẽ đốt pháo mừng và cho Tiểu Hồng thêm ba mươi ngàn nhân dân tệ!” Ngày học cấp ba, quả thực Tiểu Hồng rất ham chơi, cô ấy thích đến các quán Internet để lướt Internet. Nhưng dù vậy, thành tích học tập của cô ấy không hề tệ mà luôn vượt trội so với con trai anh rể nên anh rể cô ấy rất vui mừng khi cô ấy bất ngờ trượt đại học. Sau một năm, Tiểu Hồng đỗ đại học. Còn ông anh rể kia thì sao? Bỗng nhiên ngậm mồm im ắng. Ở một nơi khác, ông chú trung niên bước ra khỏi phòng bệnh cũng rất khó chịu trong lòng. “Đùa chút cho bớt căng thẳng mà con bé đó mặt nặng mày nhẹ như vậy có khác nào vả vào mặt tôi một cái đâu. Tôi đã nói từ lâu rồi, cô em họ này của cô quá cao ngạo và coi thường người khác.” Chị họ của Tiểu Hồng không nói nên lời: “Thế anh không thể bớt nói đôi câu hả?” Ông chú trung niên cau mày nói: “Tôi bớt nói gì hả, tôi cũng chỉ nói sự thật thôi, nào có chuyện kiêng ăn đủ thứ như vậy. Cô nhìn ông cụ mắc bệnh ung thư ở làng chúng ta đi, ông cụ vẫn hút thuốc, uống rượu và ăn đủ mọi thứ. Kết quả, ông cụ sống đến 90 tuổi đấy thôi.” Chị họ của Tiểu Hồng ngẫm nghĩ thấy đúng nên cũng không nói thêm gì nữa. Không ai có thể nhìn thấy, đôi mắt của ác quỷ đang ngồi trên đầu ông chú trung niên đang tỏa ra ánh sáng màu xanh lục... Sau khi Túc Bảo cùng mọi người ăn cơm xong, đồng nghiệp của Tô Ý Thâm nói họ đã tăng ca để nhanh chóng có kết quả kiểm tra của Tô Tử Tích. Tô Ý Thâm quay trở lại phòng bệnh, bản báo cáo đang được đặt trên bàn làm việc. Túc Bảo cùng mọi người đi theo Tô Ý Thâm, vừa hay trông thấy Hoàng Đại Quyền cùng vài người con của ông ấy. Họ đỡ Hoàng Đại Quyền ra ngoài và cảm ơn các y tá. Thấy Tô Ý Thâm, Tiểu Hồng vội nói: “Bác sĩ Tô, hôm nay ba tôi xuất viện, khoảng thời gian này cảm ơn anh rất nhiều.” Mấy người con khác của Hoàng Đại Quyền cũng rối rít cảm ơn.

Tô Ý Thâm xua tay nói: “Đây là việc tôi nên làm, về nhà phải chú ý chế độ ăn uống của người bệnh nhé. Không hút thuốc, uống rượu, uống trà. Không ăn đồ cay, chế độ ăn cũng nên chú trọng thực phẩm ít đường và ít chất béo.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio