Tiểu Hồng và mấy người con của Hoàng Đại Quyền liên tục gật đầu. Túc Bảo tò mò nhìn người dì trước mặt bé. Kỷ Trường nói: “Trên người cô ấy nhiễm chút sát khí, chắc là sát khí từ tên quỷ khẩu nghiệp kia. Cặp sách nhỏ, lát nữa con hỏi cậu út con thông tin liên lạc của người này nhé.” Khẩu nghiệp, hiểu một cách đơn giản chính là nói chuyện hớ hênh, không chút đắn đo kiêng kị, kẻ khẩu nghiệp chỉ quan tâm đến những gì mình nói và chẳng buồn bận tâm liệu lời nói của mình có làm người khác khó chịu hay làm hại người khác hay không. Mấy kẻ tung tin vịt, bịa đặt chuyện của người khác từ sáng đến tối cũng là một loại khẩu nghiệp. Loại người này phạm phải tội khẩu nghiệp, khi chết sẽ bị đày vào địa ngục và rút lưỡi. Túc Bảo gật đầu: “Dạ!” Tiểu Hồng ồ lên một tiếng: “Bác sĩ Tô, đây là con gái anh à? Cô bé dễ thương quá!” Trong ve áo cô bé con còn giấu một con vẹt nữa chứ…. Tiểu Hồng bỗng thấy thú vị. Tô Ý Thâm cười nói: “Con bé là cháu gái tôi.” Tiểu Hồng không khỏi đưa tay gõ nhẹ vào đầu Tiểu Ngũ, tiếc thay vẹt đã né được. Tiểu Ngũ hừ một tiếng, người tầm thường như vậy mà muốn sờ đầu ông đây ư? Mấy người con khác của Hoàng Đại Quyền mồm năm miệng mười nói: “Bác sĩ Tô, cảm ơn bác sĩ đã cứu mạng ba tôi! Cuối tuần này, để chúc mừng ba tôi xuất viện, gia đình chúng tôi tổ chức một bữa tiệc. Anh đến dùng bữa với chúng tôi nhé?” Khóe miệng Tô Ý Thâm khẽ giật. Tổ chức tiệc mừng xuất viện… Lần đầu anh nghe thấy chuyện này đấy. Chắc chắn anh sẽ không tham gia loại tiệc tùng như này rồi, danh không chính ngôn không thuận, cứ như hài kịch ấy. “Không cần…” Kỷ Trường xúi giục: “Cặp sách nhỏ, kêu cậu út dẫn con đi ăn tiệc đi!” Tô Ý Thâm còn chưa dứt lời thì Túc Bảo đã ôm chầm lấy anh: “Cậu út ơi, Túc Bảo muốn đi ăn tiệc!” Hai mắt cô bé con ngân ngấn nước. Tô Tử Du nghe mà đau lòng, chắc ngày sống ở Nam Thành, em gái cậu khổ quá đây mà, chắc em cậu không được ăn tiệc bao giờ, dẫn em ấy theo đi, nhất định phải cho em ấy đi cùng! Tô Tử Chiến: Chẳng phải chỉ là một bữa tiệc thôi ư…. Anh cả ngẫm nghĩ hồi lâu, chợt phát hiện ra dạo này không có tiệc tùng gì hết. Bà cụ Tô: Ăn tiệc ư…. Vào năm học Hân Hân sẽ chuyển từ mầm non lên tiểu học, hay là tổ chức bữa tiệc nhỉ? Tô Tử Tích: “….” Một bà cụ và ba đứa nhóc trầm tư suy nghĩ. Tô Ý Thâm vốn định từ chối nhưng lại đổi lời: “Cũng không cần khách sáo vậy…” Tiểu Hồng vội nói: “Chỉ là người thân và bạn bè của tôi nghe tin ba tôi xuất viện nên muốn đến nhà thăm ba tôi. Mọi người đã thống nhất tới cùng một ngày rồi! Đây cũng chỉ là bữa cơm gia đình thôi, bác sĩ Tô, nếu rảnh thì anh tới nhé?” Tô Ý Thâm trưng ra bản mặt ‘khó khước từ lòng tốt’…. Tô Ý Thâm bắt tay bệnh nhân, đưa bệnh nhân ra ngoài, trong tay cầm một tờ giấy ghi địa chỉ của gia đình người bệnh. Khóe miệng anh khẽ giật, chuyện gì thế này? Tô Ý Thâm quay đầu, thấy Túc Bảo đã nhìn anh bằng đôi mắt lấp lánh. Tô Ý Thâm…. Thôi bỏ đi, chuyện của cô cháu gái này mới là chuyện lớn. Chắc chắn có chuyện gì đó Túc Bảo mới làm vậy, bảo bối nhà họ không phải kiểu thích làm ầm lên đòi tới nhà người khác hóng hớt chuyện vui. Tô Ý Thâm ôm Túc Bảo, chớp cơ hội nói nhỏ: “Có quỷ à?” Sau khi gặp Tô Cẩm Ngọc, Tô Ý Thâm biết trên đời này thật sự có quỷ. Sau đó, Tô Ý Thâm thường cảm thấy mọi ngóc ngách trong phòng phẫu thuật đều có ma quỷ. Túc Bảo sáp tới tai anh, nghiêm túc nói: “Có quỷ nha!” Tô Ý Thâm: “…” Cả người anh lại tê dại rồi. Túc Bảo nói nhỏ: “Cậu út, cậu sợ phải không, nếu cậu sợ thì con kêu ba đưa con đi.” Nghe vậy, Tô Ý Thâm liền nói: “Không hề! Sao cậu út có thể sợ quỷ được? Người kia là bệnh nhân của cậu út, kêu ba con đi cũng không hợp lẽ đâu.” Túc Bảo muốn nói lại thôi. Tô Ý Thâm chuyển chủ đề: “Đi nào đi nào, đi xem báo cáo bệnh của Tô Tử Tích trước nha!” Tô Tử Tích luôn lạc quẻ với mọi người: “….”
Bỗng dưng có cảm giác, hình như cậu không quá quan trọng thì phải.