Tô Tử Du đuổi theo Tô Tử Chiến, tình chằm chằm vào anh trai rồi cười giễu: “Anh, anh có cảm thấy câu nói vừa nãy của anh rất quen tai không?” Tô Tử Chiến vừa toan trả lời thì bỗng sực nhớ ra…. Rất lâu trước đây, chính Tô Tử Du cũng từng làm bộ cầm cái cốc xuống lầu lấy nước, sau đó đi ngang qua cửa phòng Túc Bảo…. Tô Tử Du còn nói cậu chỉ tình cờ đi ngang qua. Đoạn video đó vẫn còn trong điện thoại của Tô Tử Chiến! Tô Tử Chiến: Chẳng ngờ, cậu cũng có ngày phải viện cớ bừa như này! Tô Tử Chiến không sao biện bạch được, chỉ hừ một tiếng rồi vào nhà, dứt khoát không trả lời. Tô Tử Du cười híp mắt, hoàn toàn không định buông tha cho anh trai: “Hôm qua trong tay Túc Bảo có ba cái kẹo.” “Tử Tích phải đi kiểm tra nên Túc Bảo cho Tử Tích một cái kẹo để động viên tinh thần.” “Túc Bảo ăn một cái.” “Anh biết cái còn lại cho vào miệng ai không? Hi hi, không sai, chính là em!” “Ôi! Kẹo của em gái cho ngọt thật đó!” Dáng vẻ khoe khoang của Tô Tử Du lúc này thật sự rất đáng bị đánh!! Cậu còn chép miệng như đang nhớ lại viên kẹo đó ngọt ngào đến thế nào. Tô Tử Chiến cố kiềm chế mong muốn đấm cho cậu em trai khốn kiếp này bay xuống lầu. Cậu lạnh lùng nói: “Chẳng phải chỉ là một viên kẹo thôi ư? Thật ấu trĩ.” Cậu chẳng bận tâm chút nào nha! Dứt lời, Tô Tử Chiến hừ một tiếng rồi về phòng. Tô Tử Du nói to: “Ôi, chẳng phải chỉ là một viên kẹo ư, không biết hôm qua ai cứ nhìn đăm đăm vào miệng của Tử Tích thế nhỉ. Chậc chậc!” Tô Tử Chiến đóng cửa cái rầm! Tô Tử Du cười khúc khích, cuối cùng cũng thoải mái trong lòng. ** Khi Tô Ý Thâm đưa Túc Bảo tới gia đình Hoàng Đại Quyền, mấy người họ hàng của ông cụ đã có mặt. Gia đình Hoàng Đại Quyền sống ở một thôn xóm gần ngoại ô thành phố, gọi là thôn xóm thế thôi chứ việc xây dựng đường phố và phủ xanh được thực hiện rất tốt. Người dân trong thôn đa phần vẫn sống trong những ngôi nhà tự xây. Nhà của Hoàng Đại Quyền là một căn nhà hai tầng. Lúc này, một số họ hàng đang ngồi ở phòng khách và cửa lầu một. Thấy Tô Ý Thâm tới, mọi người cuống quýt chào đón anh. Túc Bảo mới đi vài bước mà trong tay và túi áo đã được nhét đầy kẹo. Túc Bảo: Woa! Bé thích ăn tiệc lắm! Hoàng Đại Quyền vui mừng giới thiệu người thân của mình với Tô Ý Thâm, đa phần đều là anh chị em của ông ấy, những người này đến sớm để giúp đỡ. “Bác sĩ Tô, mời anh ngồi, sắp tới giờ ăn rồi!” Tiểu Hồng đeo tạp dề đi ra, nhét một cái đùi gà to vào tay Túc Bảo. Trong phòng còn có mấy đứa trẻ, chúng đều đang xem phim hoạt hình trên điện thoại, thi thoảng lại làm ồn. Kỷ Trường bay bên cạnh, ngước mắt lên nói: “Nhìn chung gia tộc này cũng khá đoàn kết, chỉ có chút phân chuột thôi!” “Cũng may là họ hàng không quá thân thiết….” Nếu hắn nhớ không nhầm thì người đàn ông trung niên bị quỷ khẩu nghiệp bám thân kia chính là anh họ của Tiểu Hồng. Tô Bảo gật đầu, cắn một miếng bánh quy vào miệng, nói ú ớ: “Sư phụ, nhìn kìa, phân chuột tới rồi!” Một chiếc ô tô màu trắng chạy chậm tới rồi dừng lại trước cửa. Ông chú trung niên bị quỷ khẩu nghiệp bám thân hôm nay đeo đồng hồ vàng, mặc sơ mi kẻ sọc, bước xuống xe rồi đóng cửa xe lại mà không hề ngoảnh đầu lại, trông cực kỳ ngầu! “Ôi…. mọi người đến cả rồi này!” “Bác sĩ Tô cũng đến rồi!”
Ông chú trung niên nhiệt tình đi vào, trò chuyện với Tô Ý Thâm vài câu rồi quay sang hối thúc Tiểu Hồng: “Sắp mở tiệc chưa? Ôi đúng thật là, lẽ ra anh và chị họ nên tới sớm để giúp đỡ, chị họ em lề mề thật đấy! Tiểu Hồng, còn có việc gì cần làm thì cứ kêu chị họ em làm nha.”