Tô Ý Thâm nhìn vào báo cáo kiểm tra của Tô Tử Tích, bỗng nhiên chau mày. Báo cáo cho thấy trong não của Tô Tử Tích có một bóng đen dày đặc, hình trục chính, bác sĩ nghi ngờ có tụ máu trong não cậu bé. Bà cụ Tô đã nói Tô Tử Tích từng rơi từ tầng hai xuống đất khi cậu mới ba tuổi, tính đến nay đã năm năm trôi qua…. Cho nên bác sĩ đang cân nhắc đánh giá tụ máu này là tụ máu ngoài màng cứng mãn tính. “Chúng ta chụp thêm MRI rồi xem kết quả tiếp nhé!” Tô Ý Thâm nói. Nếu không làm kết quả xét nghiệm, biểu hiện liên quan tới tụ máu ngoài màng cứng mãn tính rất khó phát hiện ở giai đoạn đầu. Nếu tụ máu ngoài màng cứng xuất hiện ở trẻ em, các biểu hiện thường thấy là: Buồn ngủ, đầu to lên, xương đỉnh nhô ra và co giật. Trước nay Tô Ý Thâm luôn thấy Tô Tử Tích khỏe mạnh bình thường như bao đứa trẻ khác nên không chú ý lắm. Thân là bác sĩ mà không phát hiện ra cháu trai mình bị tụ máu màng cứng từ lâu, anh đã thất trách rồi. Tô Ý Thâm cảm thấy mình thật có lỗi, anh bắt đầu lục lọi trong hồi ức của mình những biểu hiện của Tô Tử Tích trước kia. Trước khi Túc Bảo tới, Tô Tử Tích thích cãi lời, chọc cho ông bà cụ Tô suýt tức chết. Nhưng nghĩ kỹ thì, mỗi khi người nhà nói chuyện với Tô Tử Tích, cậu thường có biểu hiện không để ý, một khi để ý tới lời người khác nói thì cậu lập tức vặc lại, thế nên ai cũng tưởng cậu phản nghịch, không nghe người lớn. Chẳng ngờ từ lúc ấy Tô Tử Tích đã phản ứng chậm chạp rồi…. Bà cụ Tô lo lắng hỏi: “Nghiêm trọng không con?” Tô Ý Thâm trả lời: “Nói không nghiêm trọng cũng không đúng, nhưng không cấp bách như mẹ nghĩ đâu.” “Có điều, khối máu tụ trong não thằng bé vẫn phải phẫu thuật để điều trị, chúng ta không thể mặc kệ khối máu tụ đó, nhất định phải loại bỏ nó càng sớm càng tốt.” Tô Tử Du nói xen vào: “Tức là phải vạch một đường dao mổ trên não em ấy ạ?” Tô Ý Thâm gật đầu, sau đó giải thích đặc điểm, biểu hiện lâm sàng và tiên lượng của bệnh tụ máu ngoài màng cứng mãn tính. Bà cụ Tô đã nói rõ chi tiết bệnh tình của Tô Tử Tích trong group gia đình bà, Tô Tử Tích phải tiếp tục kiểm tra thêm, Tô Ý Thâm đặt hẹn giường bệnh trước. Bệnh viện công rất khó đặt giường bệnh, Tô Ý Thâm tìm người xếp hàng thì chắc phải tuần sau mới có thể nhập viện. Xong xuôi, bà cụ Tô đưa mấy đứa trẻ về nhà. Trong xe, Tô Tử Tích ngồi lặng lẽ, sau đó bỗng lên tiếng hỏi: “Nhất định phải vạch một dao lên não anh à?” Bà cụ Tô nghẹn họng, nhóc con này suốt dọc đường chỉ nghĩ tới chuyện này ư? Túc Bảo vỗ nhẹ lên tay Tô Tử Tích, an ủi: “Không sao đâu anh Tử Tích, chỉ một nhát dao thôi mà! Nhanh lắm nha!” Mọi người: “…” Kỷ Trường đen mặt, chỉ một nhát dao thôi mà, nhanh lắm…. Tại sao những lời này thốt ra từ miệng tiểu Diêm Vương lại có cảm giác hơi kỳ quái nhỉ! Hôm nay, sau khi tan làm về nhà, mọi người đều thảo luận về tình trạng của Tô Tử Tích, ai cũng thực hiện công tác tư tưởng, an ủi Tô Tử Tích đừng lo lắng. Chỉ là, ngoài mặt Tô Tử Tích vẫn vô cùng bình tĩnh, thi thoảng dạ dạ vài tiếng, cũng không rõ cậu có biết mọi người đang nói về việc gì hay không. Còn Tô Tử Chiến thì….. Đến tận khi nằm ngủ trên giường vào ban đêm, cậu vẫn canh cánh trong lòng. Túc Bảo không cho cậu viện kẹo kia! ** Thoáng chốc đã tới cuối tuần. Hôm nay Tô Ý Thâm đưa Túc Bảo tới dự tiệc ở nhà của Hoàng Đại Quyền. Tô Tử Du muốn đi theo nhưng bị từ chối, cậu đứng ở cửa nhìn xe của chú út biến mất nơi cuối đường. Mặt Tô Tử Du nhuốm vẻ lưu luyến không nỡ rời xa, chỉ thiếu chiếc khăn tay vẫy chào tạm biệt nữa thôi! Tô Tử Chiến khoanh tay trước ngực, cười giễu: “Mất mặt thật đấy! Chẳng qua chỉ ra ngoài đi chơi, tối lại về nhà rồi, em có cần phải tiễn ra tận cửa thế không hả?” Tô Tử Du quay người trừng mắt: “Anh không mất mặt thì anh đừng ra ngoài!”
Tô Tử Chiến quay người bước vào nhà, thờ ơ nói: “Anh chỉ tình cờ đi ngang qua thôi.”