Mộc Quy Phàm: Tôi sẽ xem xét. (Tôi sẽ thật sự nhốt Tiểu Ngũ lại) Một đám người không đáng tin cậu, Tô Ý Thâm cũng cạn lời. Anh dứt khoát cất điện thoại, cũng ngồi xổm xuống trước mũi xe. "Hay là… dẫn nó về cùng đi?" Tô Ý Thâm thử thăm dò. Con mèo nhỏ lập tức lén mở một mắt ra bí mật quan sát, tai cũng dựng lên. Túc Bảo cắn ngón tay hỏi: "Vậy nếu như nó có chủ rồi thì sao cậu út? Chúng ta không được làm người xấu lừa mèo của người khác!" Mèo hoa: "Meo!" Tô Ý Thâm nói hươu nói vượn vô cùng nghiêm túc: "Con xem đi, nó nói không có." Kỷ Trường: "…" Cái này ngài lại biết? Túc Bảo há miệng, không yên lòng nói: "Vậy… Vậy khi mày về đến nhà không được bắt Tiểu Ngũ nha!" "Không thể bắt nạt Tiểu Ngũ, không thể bắt nạt ông nội rùa." "Ừm… Nếu mày bắt nạt người khác…" Tô Ý Thâm theo bản năng nói tiếp: "Sẽ quét sạch mày!" Mèo hoa: "…" Kỷ Trường: "…" Túc Bảo: "???" Quét sạch là cái gì? Cuối cùng mèo hoa vẫn được theo ý nguyện về nhà cùng Túc Bảo. Vừa đi qua cửa lớn của nhà họ Tô, nó đã meo một tiếng nhảy ra ngoài cửa sổ, nhảy mấy cái đã không thấy bóng mèo đâu. Túc Bảo bám vào cửa sổ, bé vội vàng la: "Quay lại…" Xong rồi xong rồi! Bên kia là bãi cỏ Tiểu Ngũ hay chơi đùa, còn có cả mấy hàng cây giống rừng nhỏ nữa! Bên kia. Tiểu Ngũ như ngày thường môt cây mổ cỏ trên mặt đất rồi lại nghiêng đầu ngắm cây cỏ. Lúc này một chiếc bóng đen nhanh chóng lướt qua! Một cái móng vuốt đè xuống đầu nó! Tiểu Ngũ bị dọa sợ vội vàng luồn ra bay lên, trong miệng hô to: "Cmn! Là đứa nào dám đánh lén ta!" Con mèo ở phía sau đuổi theo. Tiểu Ngũ vừa bay vừa nhảy, hết bay lại đến lăn, ầm ĩ kêu: "Cứu mạng! Cứu mạng! Ăn chim rồi!" Lúc đầu mèo hoa chỉ muốn đến hít thở không khí làm quen hoàn cảnh một chút. Kết quả nó thấy một con chim đang ăn cỏ. Đây là gì vậy? Ít nhiều gì nó cũng là mèo của chủ nhân nhỏ nhà đại đội trưởng, chuột và chim gây hại trong nhà đương nhiên là do nó thầu rồi! Thế là nó không nghĩ ngợi gì mà nhào đến. Không ngờ con chim này lại có thể trốn khỏi móng vuốt của nó! Con mèo không phải người, làm sao nó có thể biết Tiểu Ngũ này là Tiểu Ngũ mà Túc Bảo nói đến. Nó không ngừng đuổi theo, cho đến khi Túc Bảo chạy đến, Tiểu Ngũ lập tức lao lên vai Túc Bảo. Con vẹt xanh biếc phát sáng nói rất nhiều, hai mắt rưng rưng (nếu như mắt có thể có nước), cạc cạc mách: "Nó vồ tui! Tui đang ăn cỏ nó đã lao đến vồ tui!"