Túc Bảo tức giận chống nạnh dạy dỗ con mèo: "Không phải đã nói không thể bắt nạt Tiểu Ngũ sao? Mày không nghe lời, mày…!" Túc Bảo nghĩ một chút rồi lập tức bổ sung một câu: "Không nghe lời sẽ quét sạch mày!" Mèo hoa: "…Meo…" Tô Ý Thâm cũng chạy đến, cùng chạy đến theo anh là bà cụ Tô, ông cụ Tô, Tô Tử Du, Hân Hân... Còn có cả Mộc Quy Phàm vừa quay về gấp. Kết quả mọi người nghe thấy lời này. Hân Hân: "Quét sạch là gì?" Mọi người: "…" Sắc mặt bà cụ Tô đen đi: "Ai dạy con bé cái này?" Tô Ý Thâm: "…" Trán nhỏ của anh không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Bình thường anh nhìn anh cả và Mộc Quy Phàm bị dạy dỗ rất thoải mái, không ngờ cũng có một ngày đến lượt mình. Tô Ý Thâm nhìn về phía Mộc Quy Phàm theo bản năng. Mộc Quy Phàm nâng tay: "Đừng nhìn tôi, lần này không phải tôi thật." Bà cụ Tô mỉm cười: "Túc Bảo, ai nói những lời này với con vậy?" Túc Bảo thấy Tô Ý Thâm đang không ngừng nháy mắt như đang nói mau cứu cậu, mau cứu cậu đi. Ánh mắt Túc Bảo lấp lóe, bé cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Là… Là chú Chu Tuần dạy." Chu Tuần "cách xa ngàn dặm" cõng nồi. Túc Bảo nói dối rất chột dạ, bé bất an vặn vẹo ngón tay út, Tô Ý Thâm cảm động suýt khóc. Bà cụ Tô nghi ngờ quay lại nhìn Tô Ý Thâm, Tô Ý Thâm lập tức nghiêm túc giải thích: "Chu Tuần là một thân thích trong nhà Hoàng Đại Toàn." Xong còn giải thích cách làm người của Chu Tuần. Nghe được người tên Chu Tuần mồm miệng độc như thế nào, bà cụ Tô cũng không nói gì nữa, bà còn có thể vạch trần bé cưng nhà mình và Tô Ý Thâm hay sao? Chỉ là… Con cháu không đáng tin tưởng +1! Tô Tử Du và Hân Hân hưng phấn, bị cắt ngang nên cả hai quên sạch quét cái gì sạch, cả hai ngồi xuống trước mặt mèo hoa. Mèo hoa cảnh giác lùi lại, lùi đến chân Túc Bảo rồi nó bắt đầu gầm gừ. Tô Tử Du nói: "Nếu như anh nhớ không nhầm thì mèo gầm gừ là muốn cảnh cáo đối phương không thể lại gần." Hân Hân vươn tay: "Nó sợ chúng ta sao?" Tô Tử Du lùi lại một bước: "Anh nghĩ nó sợ chúng ta thì đúng hơn." Con mèo này nhìn thật hung dữ. Khó trách ban nãy cậu út ở trong nhóm hỏi có nên mang nó về hay không… Hân Hân dũng cảm: "Dừng! Là nó sợ, em đâu có sợ…" Túc Bảo vội vàng nhắc nhở: "Chị Hân Hân, chị đừng chạm vào nó!" Vừa dứt lời Hân Hân đã bị móng vuốt sắc nhọn của con mèo rạch một đường trên mu bàn tay, vết máu nhanh chóng xuất hiện. Hân Hân giật mình, cô nhóc vội vàng rụt tay lại, hung dữ uy hiếp: "Vào nhà chúng ta chính là mèo nhà chúng ta, mày còn dám đánh tao, mày có muốn ăn cơm không vậy? Tối nay không cho mày ăn cơm!" Mèo hoa: "…" Tiểu Ngũ cười trên nỗi đau của người khác: "Ha… Không cho ăn cơm, không cho ăn cơm!" Túc Bảo lo lắng hỏi: "Chị Hân Hân, chị không sao chứ…" Hân Hân vung tay, thấy Túc Bảo quan tâm mình như vậy, vết thương lúc đầu hơi đau lập tức không còn cảm giác gì, cô nhóc nói: "Không sao, chỉ nhức một chút mà thôi, không sao!" Nhưng rất nhanh sau đó Hân Hân đã không cười tiếp được nữa…