Bà lão không thể nghĩ ra được là tại sao mình lại xui xẻo như vậy, con mẹ nó như vậy mà cũng được à? Bà ta trừng mắt, cứ mơ hồ mông lung ngã xuống như vậy. Túc Bảo ngẩn người, không có cơ hội cho bé biểu hiện…? Kỷ Trường chỉ vào một hình nộm trong đó, nói: "Túc Bảo, đốt nó đi!" Túc Bảo vội vàng hoàn hồn, lấy ra một tấm bùa, dán lên trên hình nộm. Phần phật một tiếng... Ngọn lửa màu xanh lá cây bùng lên, nháy mắt đã thiêu rụi tên tuổi và bát tự của Tô Tử Tích được đính trên người hình nộm bằng rơm sạch sẽ. Tô Tử Du há miệng thở dốc. Cuối cùng vẫn là em gái của cậu lợi hại, đốt lửa giữa không trung, ngầu vãi đạn! Sau khi Túc Bảo đốt hình nộm kia xong, lại nhìn về phía ba hình nộm bằng rơm khác. Bé không chần chừ chút nào, cầm lên đốt hết. Lúc này bé hiểu rất rõ... Đốt những hình nộm bằng rơm này đi, có lẽ em trai nhỏ này sẽ không sống nổi nữa. Nhưng... Nếu muốn cứu em trai nhỏ này, cái giá phải trả là tính mạng của anh Tử Tích của bé. Như vậy bé sẽ không chút do dự lựa chọn bảo vệ anh Tử Tích… Sau khi đốt hình nộm xong, phản phệ báo ứng lên người bà lão, bà ta chỉ cảm thấy lồng ngực đau xót, giống như bị người ta cắm một cây đao xuống vậy. Bà ta lập tức tỉnh táo lại, vừa hay nhìn thấy Túc Bảo đang thiêu hủy mấy hình nộm kia. Bà ta lập tức nóng nảy, những hình nộm này... Đều là mệnh của cháu trai bà ta đó! Sao con nhóc này lại có thể như vậy, bé đã biết tới mượn mệnh, vậy chắc chắn cũng biết làm như vậy sẽ hại chết cháu trai của bà ta! "Không… Đừng mà!" Bà cụ kêu to, nhưng chẳng giải quyết được gì. Bà ta ôm ngực, ngã xuống đất khóc rống: "Sao mày lại có thể như vậy, mày làm như thế là muốn hại chết cháu của tao, sao mày có thể ích kỷ như vậy chứ!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Túc Bảo vô cùng bình tĩnh, biết anh Tử Tích không sao nữa rồi, trái tim đang treo lơ lửng cũng thả xuống. Bé mím môi nói: "Bà cũng hại tính mạng anh trai của con, chẳng lẽ bà không ích kỷ sao?" Bà lão khóc đến ruột gan đứt từng khúc: "Sao tao lại hại tính mạng của anh trai mày được? Chẳng qua tao chỉ mượn chút số mệnh của nó mà thôi! Cùng lắm sẽ chỉ khiến nó bị thương một chút, không có chuyện sẽ chết! Nhưng mày thiêu hủy hình nộm, chính là muốn lấy mạng của cháu tao! Mệnh của chúng mày tốt như vậy, chia một chút cho cháu trai của tao cũng sẽ không bị làm sao cả... Chúng mày thật độc ác, chúng mày thật ích kỷ! Chúng mày không thể nào hiểu được sự khó khăn của những công dân bình thường như bọn tao." Bà lão quỳ rạp trên mặt đất nước mắt giàn giụa, thút thít lên án từng tiếng một… Mấy con quỷ đám lăng nhăng vừa mới tản ra đi tìm bà lão, bây giờ thấy bà lão nằm rạp xuống đất khóc thì không khỏi há hốc mồm. Đây là thế nào, khóc lóc đau lòng như vậy, không biết còn tưởng rằng Túc Bảo giết cả nhà bà ta vậy? Túc Bảo đứng trước giường bệnh của cậu bé, em trai này nhỏ hơn cả cô bé, lúc này cậu bé đang nhíu mày ngủ thiếp đi, nhưng như vậy cũng không hết đau. Đúng là rất đáng thương, khiến người khác không nỡ lòng nhìn. Nhưng em trai này đáng thương, anh trai Tử Tích của cô bé cũng đáng thương. Nếu như cô bé không để ý đến anh Tử Tích mà vô tư đưa số mệnh của anh trai cho cậu bé này “mượn” thì cuối cùng lại làm hại anh Tử Tích phải nằm trên giường cả đời… Vậy nên cô bé mới không muốn kiểu vô tư này.