Mặc kệ người khác nói gì đi chăng nữa, cô bé không muốn chính là không muốn, thà rằng bị chửi… Tô Tử Du lặng lẽ nói: “Làm cho rõ đi có được không, là bà hại người trước mà bây giờ lại trách ngược chúng tôi? Đúng là chỗ nào cũng có người mất đạo đức…” Vẻ mặt bà lão vô cùng tuyệt vọng, bà ta khóc đến đỏ mắt, tóc cũng rối loạn. “Tôi không phải là không có đạo đức, tôi chỉ nói các người mệnh tốt như vậy thì có thể cho cháu trai tôi một chút hay không, nó mới ba tuổi mà đã hai năm phải đi chữa bệnh. Nó rất đáng thương…” “Xin các người, cầu xin các người!” Bà lão quỳ trên mặt đất, đáng thương cầu xin. Cháu trai của bà ta đã đáng thương như vậy rồi, chỉ cần là người sẽ không nỡ lòng! Nếu như mấy người Túc Bảo mặc kệ thì chính là do bọn họ ích kỉ lạnh lùng, đời này cũng rửa không sạch. “Hơn nữa mệnh các người tốt như vậy, mỗi người cho cháu trai tôi mượn một chút đi… Những đứa trẻ khác cũng không cần cho mượn.” “Số mệnh các người tốt, cho người khác mượn một chút cũng không sao, nhưng những đứa trẻ khác bị mượn một chút thì sẽ bị bệnh tật quấn thân, rất đau đớn… Nói cách khác, nếu các người cho mượn thì không chỉ cứu cháu trai tôi mà còn cứu được những đứa trẻ khác… Công đức vô lượng đó!” “Nhưng nếu các người không cho mượn thì đó chính là hại… không chỉ cháu tôi mà còn hại những đứa trẻ khác! Mày chính là yêu tinh hại người nhất!” Bà lão chỉ về phía Túc Bảo. Túc Bảo cạn lời, Tô Tử Du cũng hoàn toàn bó tay. Lần đầu tiên họ thấy loại logic này, không chỉ thẳng thắn mà còn thật vi diệu. Túc Bảo còn chưa kịp nói thì Tô Tử Du đã đứng trước mặt Túc Bảo, tức giận mắng: “Bà nói lời này khác gì nói mượn số mệnh con người khác là do chúng tôi làm?” “Thế tại sao bà không dừng tay, tốt bụng dùng mạng bà cho cháu trai bà đi, đừng có làm hại con cháu nhà người khác nữa.” “Con nhà người ta vốn đang khỏe mạnh bà lại đi cướp mạng của người khác làm họ bị bệnh tật đầy người! Bây giờ còn trách lại chúng tôi!” “Bà thật tuyệt vời, bà thanh cao, bà 108!” Bà lão không chịu nghe mà chỉ khóc lóc, vừa khóc lóc vừa chỉ trích, từng bước ép họ phải làm theo. Tô Tử Du mặc kệ bà ta, cậu kéo tay Túc Bảo đi: “Em gái, chúng ta đi thôi, không cần phải để ý đến loại người này.” Túc Bảo nói: “Chờ chút.” Sao có thể đi như vậy được chứ?
Nếu bà lão này lại đi hại người thì sao? Túc Bảo ngồi xuống trước mặt bà lão, cô bé cầm một tấm bùa dán trên trán bà ta: “Bà lão, cho bà một cái bùa này.” Bà lão đang khóc lóc kêu gào đột nhiên bị Túc Bảo dán bùa lên trán, bà ta sửng sốt nói: “Bùa gì?” Chẳng lẽ con nhóc này bị lời của bà ta làm cho áy náy nên chủ động dâng số mệnh ra? Bà lão không khỏi vui mừng, Túc Bảo nói tiếp: “Cái bùa này là bùa hại người sẽ gãy tay gãy chân.” Bà lão: “…” Túc Bảo không yên tâm, tiếp tục dặn dò: “Bà biết nó có ý gì không? Chính là nếu bà tiếp tục hại người hay mượn số mệnh của người khác thì tay chân bà sẽ bị gãy.” Bà lão vừa tức giận vừa không tin. Trên đời này làm gì có chuyện cao thâm như vậy. Rất nhiều bùa chú đều thất truyền, người có bản lĩnh thật sự như bà ta lại càng ít, một tấm bùa cũng có thể khiến người ta gãy tay gãy chân (khiến người ta không may xảy ra tai nạn) nhưng cũng hoàn toàn không thể đoán trước được.
Cái gì gọi là hoàn toàn, đó chính là giả thiết người nào đó làm gì đó trong tương lai thì tấm bùa mới có hiệu lực… Loại đồ vật quá huyền ảo này chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.