Nhưng bà lão vẫn tức giận, cho dù là ai cũng không thích bản thân bị nguyền rủa, cho nên bà ta lại khóc lớn: “Chẳng lẽ mày lạnh lùng nhẫn tâm như vậy thật sao, cứ như vậy nhìn một sinh mệnh nhỏ chết đi như thế sao?”
Túc Bảo suy nghĩ: “Bà nói đúng.” Bà lão lại vui mừng.
Túc Bảo lại dán thêm một tấm bùa nữa lên trán bà ta: “Nên trả mệnh mà bà mượn của người khác về nữa.” Bà lão: “…” Túc Bảo lại dán thêm một tấm nữa: “Thêm một tấm nữa, đây là bùa dạy hư người khác sẽ bị chặt đầu, nếu bà dạy người khác hại người, sau đó lại bắt người ta giúp bà sống tạm bợ thì đầu bà sẽ bị rơi ra đó!” Giọng đứa nhỏ mềm mại ngọt ngào, nghe như giọng nói của thiên sứ nhưng lời nói ra lại hoàn toàn trái ngược. Tô Tử Du ngẩn người một lúc mới phản ứng được giọng nói ngọng líu lô của cô bé đang nói gì. Túc Bảo làm xong mới đứng lên rời đi với Tô Tử Du. Vừa đi cô bé còn đưa tay ra tính: “Anh, một tấm bùa của em có thể bán được một ngàn vạn, ba tấm bùa của em là ba ngàn vạn…” Tiểu Túc Bảo thậm chí còn có chút đau lòng. Tô Tử Du an ủi: “Ngoan, em phải nghĩ thế này, chi phí mua một tờ giấy vàng là năm đồng, mực vẽ bùa tốn ba đồng, một tấm là tám đồng, ba tấm là hai bốn đồng… Trở về anh cho em 240 tệ được không?” Túc Bảo suy nghĩ, cũng đúng nha! Thế là cô bé vui mừng gật đầu: “Ừm ừm!” Khóe miệng Kỷ Trường giật một cái. Hắn quay đầu lại nhìn một cái. Bà lão này mượn số mệnh của nhiều người như vậy, hại cũng rất nhiều người… Một khi những số mệnh bị mượn kia quay về chủ cũ thì bà ta sẽ gặp báo ứng… Làm hại người khác sẽ có kết cục thê thảm thế nào thì bà ta sẽ thảm như vậy, bây giờ bà ta chỉ có thể khẩn cầu mình không hại chết người mà thôi. Kỷ Trường lắc đầu nói: “Từ đầu ta đã thắc mắc vì sao ta nhìn không ra, hóa ra là bà già này dùng thuốc mê.” “Nếu dùng thủ đoạn huyền thuật gì đó thì sư phụ nhất định có thể phát hiện ra lúc gặp Tô Tử Tích ban sáng.” Túc Bảo lắc đầu: “Không sao đâu sư phụ, con cũng không nhìn ra!” Trong lòng Kỷ Trường cảm thấy ấm áp, cô bé cũng lo lắng mà vẫn còn an ủi hắn. Hắn đang định nói thì đứa nhỏ lại nói tiếp: “Thừa nhận mình không giỏi cũng đâu có sao đâu!” Cô bé cũng rất kém nha. Cô bé là kém ít, còn sư phụ là kém nhiều. Kỷ Trường: “…” Tô Tử Tích chìm trong bóng tối. Xung quanh không có chút âm thanh nào, dưới chân cũng không biết dẫm phải gì mà lại lún xuống như bùn… Tô Tử Tích đột nhiên có chút sợ hãi, cậu vô thức chạy về phía trước, không biết chạy bao lâu cậu chạy đến một ngưỡng cửa. Có người ngồi ở cửa ra vào, cậu không thấy rõ đó là ai, nam hay nữ cũng không phân biệt được, Tô Tử Tích có chút sợ hãi nhưng không thể không lấy can đảm hỏi: “Xin chào, xin hỏi…” Người kia đột nhiên ngẩng đầu nở một nụ cười kì quái. “Lại đây, viết tên cậu vào đây.” Giọng người kia rất nhẹ nhàng, vô cùng hấp dẫn. “Chỉ cần cậu viết tên mình xuống là cậu có thể ra khỏi nơi này…”
Tô Tử Tích dường như bị một sức hút nào đấy hút vào, cậu không tử chủ được mà bước lên phía trước, sau đó bàn tay như có ý thức của riêng mình, từng nét từng nét viết tên mình xuống, Tô… Tử…