Cái Chuông không hề chớp mắt, vẫn nhìn chằm chằm vào Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ: “Đại ca, chân ta tê quá!” Cái Chuông—— Tiểu Ngũ: “....” Cụ rùa chậm rãi ngậm một miếng thịt tôm mà Túc Bảo cho vào miệng, thong thả nuốt… ** Ở một nơi khác, Tô Dĩnh Nhạc dẫn Túc Bảo, Hân Hân, Tô Tử Du và Tô Tử Chiến đến khu vui chơi. Vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng la hét của đám trẻ con bên trong! Túc Bảo, Hân Hân và Tô Tử Du đều rất phấn khích, nhưng Tô Tử Chiến chỉ trưng ra bản mặt lạnh lùng, hai đầu chân mày cau lại. Tô Tử Du hỏi: “Anh, nếu anh không thích thì đừng đến. Hà tất gì phải làm vậy?” Túc Bảo: “Hà tất gì?” Hân Hân: “Chỉ cần bác cả sinh thêm một anh trai, đặt tên là Tô Hà Tất thì chúng ta sẽ có Hà Tất thôi!” Tô Tử Chiến: “...” Tô Dĩnh Nhạc kiểm tra vé rồi nói với Tô Tử Chiến: “Nếu con không muốn chơi thì chờ chúng ta ở khu nghỉ ngơi nhé.” Tô Tử Chiến lạnh lùng đáp: “Ai nói con không muốn chơi?” Bỗng nhiên Tô Tử Du sực nhớ ra điều gì đó, cậu lấy điện thoại di động ra xem, tìm được một đoạn video của hai năm trước. Các cậu cũng từng đến công viên giải trí nhưng chỉ có ba cậu đưa đi. Năm đó, Tô Tử Chiến nói: “Sao lại tới nơi này? Con không muốn chơi!” “Trẻ trâu quá!” “Chỉ có đứa trẻ ba tuổi mới thích chơi những thứ như thế này!” Túc Bảo xem video, thốt lên: “Đây là lúc anh cả còn nhỏ sao?” Tô Tử Du: “Đúng vậy, lúc anh ấy bảy tuổi.” Túc Bảo làm một phép tính, phân tích kỹ càng: “Bây giờ anh cả đã 9 tuổi rồi chứ đâu phải con nít ba tuổi. Tại sao giờ lại muốn chơi?” Tô Tử Chiến: “....” Chỉ đành muối mặt trước em gái. Cậu hơi giận, sau đó lấy điện thoại ra. Trong video, Tô Tử Du cầm cốc và giả vờ uống nước, Tô Tử Chiến nói: “Muốn đi tìm em ấy thì cứ đi đi.” Tô Tử Du lập tức nói: “Ai nói em muốn tìm em ấy? Em chỉ đi ngang qua thôi, không thể sao?” Tô Tử Du: “....” Hân Hân cười phá lên: “Cười chết mất thôi, anh ơi anh làm bộ làm tịch gì thế?” Hai anh em làm tổn thương nhau, còn hai cô em gái Túc Bảo và Hân Hân tay trong tay chạy ở phía trước. Tô Dĩnh Nhạc sải bước theo sau với cặp chân dài và một hộp bỏng ngô lớn trên tay. Đã lâu rồi anh không được nhàn nhã và thư thái như vậy. Hân Hân phấn khích nói: “Chú ba, chú ba, con muốn đi tàu lượn siêu tốc!” Vừa hay trò chơi ngay trước mắt Hân Hân là tàu lượn siêu tốc, chiếc tàu lao qua với tiếng la hét vang trời. Người bay phía trước, linh hồn đuổi theo phía sau. Thật kích thích mà!