Mộc Quy Phàm suy nghĩ về quá khứ. Sau khi ông nội chết, anh cũng không quay lại cuộc sống bình thường mà lựa chọn một con đường giống như ông nội, tiếp tục hoàn thành sự nghiệp còn dang dở của ông cụ. Bảy tuổi, ông nội bị bại lộ, ba mẹ anh bị trả thù giết hại, anh cũng bị truy sát… Trốn đông trốn tây lưu lạc ròng rã tám năm. Mười lăm tuổi, lớn lên dung mạo của anh thay đổi lớn, đổi tên đổi họ, thành công gia nhập vào tổ chức ngầm kia. Hai mươi tuổi, anh lăn lộn trong tổ chức ngầm đến vị trí thủ lĩnh, được mọi người xưng là Tam Gia, cái giá phải trả là dính tới ma túy, dùng cái này để che giấu chính mình… Năm hai mươi mốt tuổi cũng là năm năm trước, lúc sắp thu lưới thì anh bị bán đứng bại lộ thân phận. Lão đại của tổ chức ngầm tự tay tiêm cho anh mười ống ma túy B. Ma túy B là một loại ma túy của câu lạc bộ, ma túy B có một quy củ bất thành văn chính là nhất định phải có phụ nữ. Khi triệt phá tụ điểm ma túy này thường bắt gặp những cảnh vô cùng hỗn loạn: Cảnh sát ập vào cửa, bên trong có nhóm ba bốn người, quan hệ tập thể không kiềm chế, quan hệ tình dục bừa bãi… Bởi vì đặc tính của loại ma túy đó, anh bị tiêm mười ống ma túy B hoàn toàn không có khả năng khống chế bản thân. Thậm chí anh không biết mình ‘bắt’ Tô Cẩm Ngọc như thế nào, tia lý trí duy nhất chỉ giúp anh nhớ được đôi mắt kia của Tô Cẩm Ngọc. Hoảng sợ và tuyệt vọng. Mộc Quy Phàm nghĩ tới đây chỉ cảm thấy đầu mình đột nhiên tê rần, nhịn không được đưa tay đè mi tâm mình. Áy náy sao? Những năm ẩn nấp làm việc bất chấp hậu quả, anh chưa từng suy xét cái gì là áy náy, chỉ có chuyện này… Sau khi anh được cứu ra ngoài, rốt cuộc tổ chức ngầm cũng bị hốt trọn một mẻ, mà anh bị bắt cưỡng chế đưa đến trại huấn luyện cai nghiện bí mật. Sở dĩ ma túy đáng sợ vì nó có thể phá hủy tất cả ý chí của một người, ngay cả anh cũng không thể nào tránh được. Ở trong trại huấn luyện cai nghiện hai năm, tổ chức hoàn toàn không dám thả anh ra, thế là đưa anh đến chiến trường biên giới, dùng máu tươi và khói lửa chiến tranh tàn khốc vớt anh ra khỏi đáy vực sâu. Và bây giờ anh đã trở lại. Chuyện đầu tiên khi anh trở về là tìm cô gái bị anh hủy hoại năm năm trước, lại phát hiện ra cô ấy chết rồi. Mộc Quy Phàm nhìn xe cộ tấp nập bên ngoài. Mười tám năm, người thân chết hết. Chiến hữu truy quét ma túy, mười người chẳng còn ai. Cô gái duy nhất tiếp xúc da thịt với anh cũng chẳng còn trên đời. Dường như anh không còn gì nữa. Ánh mắt Mộc Quy Phàm dừng trên khuôn mặt cô bé trong tấm ảnh. Bé có đôi mắt cười cong cong, bên môi có hai đồng điếu nhàn nhạt, không quá rõ ràng nhưng lại khiến cho nụ cười càng ngọt hơn. “Túc Bảo…” Gió thổi qua mái tóc đen hơi xoăn của anh, khẽ che đi đôi mắt đen thâm thúy, càng lộ ra vẻ cô độc trong trẻo lạnh lùng của anh. ** Khác với bầu không khí cô độc bên phía Mộc Quy Phàm, lúc này nhà họ Tô đã lên đèn, đứng từ xa vẫn có thể ngửi được mùi thức ăn thơm phức. Trong phòng vang lên tiếng vui đùa cười giỡn của trẻ con, bà cụ Tô gọi lớn: “Mấy bạn nhỏ, rửa tay ra ăn cơm nào!” Túc Bảo rửa tay nhanh như chớp, tay dính chút nước, xoa xoa mấy cái là xong rồi. Hiếm khi Tô Ý Thâm tan ca về sớm, anh nhướn mày: “Túc Bảo, rửa tay nghiêm túc vào!” Túc Bảo ngượng ngùng cười: “Dạ, con biết rồi cậu út!” Tô Ý Thâm bóp nước rửa tay vào bọt biển, xoay người ôm lấy Túc Bảo, bắt lấy hai cái tay nhỏ của bé. Túc Bảo vui sướng hát bài ca rửa tay: “Hai người bạn nắm tay nhau, cậu xoa xoa, tớ xoa xoa, một con cua nhỏ giơ hai càng to…” Đáy mắt Tô Ý Thâm nhuốm ý cười: “Ai dạy con thế?” Túc Bảo nói: “Chị Hân Hân dạy con đó ạ! Cậu thấy sao, được đi nhà trẻ đúng là lợi hại!” Cục bột nhỏ cong mắt cười, hơi nghiêng đầu nhìn bóng dáng Tô Ý Thâm trong gương, dáng vẻ nhí nha nhí nhảnh. Tô Ý Thâm chọc lên cái mũi nhỏ của bé một cái: “Lợi hại, quá chừng lợi hại luôn.” Thật may mắn… Bây giờ nhóc con đã trở nên sáng sủa hoạt bát hơn trước, còn nhớ lần đầu tiên gặp nhau, bé bị chôn vùi dưới đống tuyết dày, cả người đầy vết thương, hai mắt mê man, chết lặng giống như người máy nhỏ không có tình cảm. Túc Bảo rửa tay xong thì cầm khăn lau sạch sẽ, lúc này mới nhanh chóng chạy vào phòng ăn. Bỗng nhiên bé dừng chân, quay về dắt Tô Ý Thâm: “Cậu út đi mau đi mau, nước bọt của Túc Bảo không nghe lời sắp rớt xuống rồi nè.” Tô Ý Thâm cười, mặc cho bé dẫn tới phòng ăn. Lần này bà cụ Tô lại xuống bếp, làm trọn vẹn mười món ăn một món canh, đủ các loại. Chân giò heo muối tiêu được ninh trong nồi áp suất rồi đem chiên ngập dầu cho đến khi da giòn, rắc thêm một ít muối tiêu lên trên, vừa thơm vừa giòn. Thịt xá xíu sốt mật ong, chọn phần thịt mềm nhất rim trong nước xốt thơm ngon, mềm mà không ngấy. Ngay cả thịt bò cũng được chế biến thành thịt bò đèn lồng Tử Cấm Thành, những lát thịt bò được cắt cực mỏng được nướng trong lò, từng miếng như những cánh hoa, xếp xung quanh đèn lồng như một đóa sen đang bung nở. Túc Bảo sợ hãi thán phục: “Bà ngoại ơi, là bà nấu hết ạ?” Bà cụ Tô đắc ý nói: “Đương nhiên rồi, tay nghề của bà đã được đầu bếp năm sao công nhận đấy.” Túc Bảo giơ tay cái: “Bà ngoại thật giỏi, cho bà một like nè!” Bà cụ Tô không nhịn được bật cười. Hân Hân, Tô Tử Du và Tô Tử Chiến vùi đầu ăn cơm, trước kia cứ cảm thấy đồ ăn ở nhà không thể nuốt nổi nhưng bây giờ không biết tại sao mà món nào cũng thơm ngon. Tô Nhất Trần nói: “Bây giờ Túc Bảo đã quen rồi, qua một thời gian nữa là có thể đưa bé đi nhà trẻ.” Từ khi Tô Tử Du được đi học, nhóc con trở nên rất say mê với việc học, còn cảm thấy Hân Hân được đi nhà trẻ rất lợi hại, đã đến lúc đưa bé đi học rồi. Ông cụ Tô nhếch môi, sắc mặt lạnh lẽo cứng rắn: “Vội cái gì? Túc Bảo còn nhỏ…” Túc Bảo vội la lên: “Ông ngoại, con không còn nhỏ đâu ạ! Con đã không còn là đứa bé ba tuổi nữa rồi.” Trong lúc cấp bách thì Hân Hân ngẩng đầu, vừa nhai vừa lúng búng: “Ưm ưm ưm! Học chung với chị…” Tô Ý Thâm cười khì khì: “Ba, ba cho Túc Bảo đi học đi! Hân Hân cũng vừa khai giảng không lâu, đúng lúc học theo với con bé luôn.” Ông cụ Tô không lên tiếng, sao thời gian trôi nhanh như vậy chứ… Ông mới đón bé ngoan về nhà thôi mà, sao lại phải đi học rồi? Qua thảo luận cả nhà cũng đồng ý, sau ngày mùng một tháng năm sẽ cho Túc Bảo đi nhà trẻ. Túc Bảo vui vẻ đến mức ăn hết hai cái chân giò heo lớn! Ban đêm, Túc Bảo tắm rửa xong thì leo lên giường, chơi cả ngày quá mệt mỏi nên vừa nhắm mắt lại bé đã ngủ thiếp đi. Trong một phòng khác, Tô Tử Du mở máy tính, bên cạnh đặt một bản lập trình. Cậu đã độc lập xây dựng một trang web có tên [Lý thuyết về địa ngục], trên trang web này cậu đã công bố hai “luận điểm” của mình về địa ngục, đồng thời giải thích về từ trường và suy nghĩ về sự tồn tại của ma quỷ. Sau khi hoàn thành, cậu mãn nguyện chiêm ngưỡng kiệt tác của mình, suy nghĩ một lúc, cậu chỉnh sửa điểm nhìn trung tâm thành video và đăng lên Bilibili. Làm xong những thứ này cậu mới tắt đèn đi ngủ. Đêm khuya, có người vô ý ấn mở video của Tô Tử Du. Chỉ thấy một cậu nhóc shota đang ngồi đối diện với máy quay, trang trọng giải thích và phổ cập khoa học giả thuyết về sự tồn tại của quỷ và suy đoán từ trường. Phần cuối nói: Em gái YYDS! [“Phì… Tôi thấy cái gì vậy nè? Cậu ta nghiêm túc đấy à?] Người kia cảm thấy chơi vui tiện tay chia sẻ. Thằng nhóc này quá hài hước, chững chạc đàng hoàng suýt làm anh ta tin luôn. Hôm sau. Tô Tử Chiến và Tô Tử Du thích thú đi học, Hân Hân vẫn ngủ không muốn dậy, Tô Tử Tích chơi game suốt đêm bây giờ cũng đang ngủ say không biết trời đất trăng sao gì. Tô Nhất Trần tìm được địa chỉ của Tân Tử Manh, dẫn Túc Bảo ra ngoài. Xe lái qua vòng xoay, lướt qua một chiếc xe con màu đen khác. Hình như Mộc Quy Phàm nhận ra gì đó, anh ngẩng đầu lên từ tấm ảnh của Túc Bảo, lại vừa vặn lướt qua xe của Tô Nhất Trần. Cấp dưới đang cầm tay lái hỏi: “Ông chủ, muốn chào hỏi không?” Mộc Quy Phàm nhàn nhạt nói: “Không cần.”