Bác gái nắm tay thằng nhóc hư quay đầu lại nói: “Không ngồi, ai mà thèm ngồi ở đây, xui xẻo…” Tô Nhất Trần ngồi xuống, vắt chéo hai chân, một tay cầm bắp rang bơ, một tay vươn ra khoác lên ghế dựa, trong lúc vô hình bảo vệ mấy đứa bé trong ngực mình. “Không ngồi thì cút.” Anh lạnh lùng nói: “Để cho tôi gặp bà một lần nữa thì bà đừng hòng lại đến công viên trò chơi này.” Người này ngang ngược không nói đạo lý. Bác gái: “…” Bà ta hừ một tiếng, tức giận dẫn thằng nhóc hư đi, trong miệng còn lầu bầu: “Hứ! Nhà dột từ nóc! Càng có tiền càng không có tố chất… Người ở thành phố lớn này đấy, tốt ghê gớm…” Tân Tử Manh vội vàng xin lỗi với Tô Nhất Trần, sau khi bất đắc dĩ thu dọn tình hình rối rắm mới đuổi theo, vừa đi vừa nói: “Được rồi, thím hai bớt nói chút đi.” Bác gái: “Hừ.” Thằng nhóc hư: “Con muốn uống nước trái cây! Con muốn uống nước trái cây!” Tân Tử Manh: “Chờ một chút.” Thằng nhóc hư: “Con muốn ngay bây giờ! Ngay bây giờ! Lập tức!” “…” Túc Bảo nhìn Tân Tử Manh chấp nhận số phận đi xếp hàng mua nước trái cây, bỗng nhiên thở dài “Haiz… Nghiệp chướng!” Sư phụ nói ác quỷ này gọi là quỷ nhu nhược. Không biết là sau khi bé bắt con quỷ sau lưng cô Tân Tử Manh đi thì cô ấy có dũng cảm giống như siêu nhân không nhỉ, liệu khi không thích có từ chối thẳng thừng luôn không? Tô Nhất Trần nhìn hàng lông mày nhíu chặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại đáng yêu và dáng vẻ trầm tư hệt người lớn của Túc Bảo, không khỏi buồn cười. “Ăn đi, bắp rang này.” Dừng một chút, anh nhấn mạnh: “Trở về không được nói với bà ngoại đấy.” Bắp rang ngọt, nhất là hàng mua ở bên ngoài, bà cụ Tô luôn quan niệm rằng bên trong có bỏ thêm dầu, màu thực phẩm và chất kích thích… Đồ làm ở nhà tốt cho sức khỏe nhưng thực phẩm ở ngoài có ngon đến mấy cũng đều là rác – đây chính là logic của bà ngoại. Túc Bảo nhận bắp rang bơ đưa tới trước mặt mấy anh chị, bé vốc một vốc há to miệng bỏ vào, vừa ăn vừa nói: “Dạ vâng dạ vâng, không nói ạ!” Tô Tử Chiến nhìn thoáng qua xô bắp rang bơ kia, nhàn nhạt nói: “Ba, ba đang dạy hư trẻ con đó.” Tô Nhất Trần: “Con ngậm miệng.” Không thì thế nào, để lúc về người bị mắng là anh à? Túc Bảo nghiêm túc nói: “Anh ơi anh yên tâm đi, Túc Bảo sẽ không bị hư đâu!” Tô Tử Chiến: “…” Mấy đứa bé ăn bắp rang bơ, uống nước trái cây xong đã là bốn năm giờ chiều rồi. Tô Nhất Trần nhìn đồng hồ nói: “Cần phải về rồi.” Túc Bảo giơ tay: “Cậu cả, con muốn đi nhà vệ sinh ạ.” Hân Hân lập tức nói: “Con cũng đi!” Tô Tử Du đứng lên: “Con cũng muốn đi.” Cuối cùng Tô Tử Chiến không nhịn được nữa tao nhã liếc mắt. Đến đi nhà vệ sinh cũng muốn đi cùng? Túc Bảo và Hân Hân chạy ở phía trước, hai bé gái tay trong tay đi. Tô Tử Du thì thầm trong lòng, vì sao bé gái đi nhà vệ sinh lại cứ thích nắm tay nhau nhỉ? Còn bé trai thì… Tô Tử Du nhìn về phía anh trai đi sau mình một chút. Tô Tử Chiến lập tức nói: “Đừng hòng mơ tưởng!” Tô Tử Du lại gật đầu: Ừm, bé trai nếu nắm tay đi vệ sinh thì đúng là khác lạ. Trong nhà vệ sinh, Túc Bảo nhanh hơn, cách một tấm cửa gọi lớn: “Chị ơi, chị xong chưa?” Hân Hân: “Chị đi nặng á.” Túc Bảo: “Hả, vừa rồi chị mới nói là đi nhẹ mà!” Hân Hân: “Lúc ngồi xổm xuống không kẹp lại nên nó xổ ra mất tiêu.” Túc Bảo: “…” Hân Hân cất giọng nói: “Em đừng chạy mà, chờ chị với.” Túc Bảo đứng mấy giây. Hic… Chị hôi quá à! Làm sao bây giờ? Túc Bảo nhìn ba-lô nhỏ trong tay mình, tìm một cái khẩu trang đeo lên. Ừm vẫn còn hôi. Túc Bảo tìm tiếp một cái khăn choàng vai, lúc ra ngoài bà ngoại sợ bé bị điều hòa không khí trên xe làm lạnh nên nhét thêm cho bé. Túc Bảo lấy khăn choàng nhỏ ra, trùm lên đầu che mũi lại, bọc mình giống như cái bánh chưng nhỏ. Một cô gái nhìn dáng vẻ này của bé không khỏi bị chọc cười. “Chị cháu bảo cháu ở đây là cháu ở lại thật luôn à?” Cô ấy nói: “Thấy hôi thì đi ra cửa chờ đi!” Túc Bảo: “Không được ạ, trẻ con nói chuyện phải giữ lời.” Hân Hân cũng cao giọng nói ra: “Không cho phép đi!” Cô gái kia cười ha ha một tiếng rồi lắc đầu đi ra. Túc Bảo cảm giác mình không thở được. “Chị ơi, chị xong chưa ạ?” Hân Hân: “Chờ một chút, còn một chút xíu.” Túc Bảo: “Một chút xíu là bao nhiêu ạ?” Hân Hân: “Chị cũng không biết nữa, để chị xem…” Người xếp hàng ở bên ngoài không nhịn được mà phì cười. Trẻ con thú vị như thế đó! Hai tay Túc Bảo khoác khăn choàng, tiếp tục che mũi: “Chị ơi nhanh lên, em sắp không nhịn nổi rồi!” Bên trong soạt một tiếng, cuối cùng Hân Hân cũng đi ra: “Đi đi, hôi quá.” Túc Bảo ùa chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hô: “Chị đừng tự chê bản thân hôi chứ!” Trên lối đi công cộng, Tô Nhất Trần đút một tay vào túi, đang đợi mấy cái đầu củ cải đi ra. Chỉ thấy Túc Bảo bao bọc giống như bánh chưng nhỏ chạy ra đầu tiên. Tô Nhất Trần: “?” Đi nhà vệ sinh… khoa trương vậy sao? Có vẻ như vệ sinh công cộng của khu vui chơi là không đủ tốt. Tô Nhất Trần hờ hững cầm điện thoại gửi một tin nhắn đi: [Mua mảnh đất ở vùng ngoại ô, quy hoạch một công viên trò chơi, đêm nay gửi phương án cho tôi.] Ở công ty, sau khi Khúc Hưởng nhận được tin nhắn: “?” Sau khi Túc Bảo chạy ra ngoài lập tức kéo khăn choàng che miệng mũi mình lại, hít một hơi thật mạnh… “Oa…” Lúc đầu bé muốn nói là không khí bên ngoài tốt, nhưng mà bé còn đang đứng ở cửa nhà vệ sinh… “ y.” Bé vội vàng rửa sạch tay, chạy về phía Tô Nhất Trần. “Cậu cả!” Cục bột nhỏ thật vui vẻ, khi chạy hai bím tóc trên đầu khẽ vung vẩy. Tô Nhất Trần vô thức xoay người đón được bé rồi bế bổng lên, anh bỗng ngửi thấy trên người bé một ‘mùi thơm’ như có như không. “…” Ngón tay thon dài của Tô Nhất Trần lướt trên màn hình, lại gửi thêm một tin nhắn: [Đặc biệt là trong lĩnh vực vệ sinh công cộng, phải lên kế hoạch tốt.] Khúc Hưởng ở bên kia: “????” Cuối cùng xảy ra chuyện gì vậy? Anh ta nghe tổng giám đốc Tô nói hôm nay dẫn tiểu thư Túc Bảo đến công viên trò chơi, chẳng lẽ tiểu thư Túc Bảo rơi xuống nhà vệ sinh… Túc Bảo ôm cổ Tô Nhất Trần, hỏi: “Cậu cả, cậu có thể giúp con tìm chỗ ở của cô Tân Tử Manh vừa nãy không?” Tô Nhất Trần nhìn bọn Hân Hân Tô Tử Du đi tới, vừa nói: “Con tìm cô ấy làm gì?” Túc Bảo ghé vào bên tai Tô Nhất Trần: “Bắt quỷ ạ!” Tô Nhất Trần: “…” “Được.” Đúng là chẳng thèm hỏi tiếng nào. Quả nhiên là Túc Bảo muốn cái gì sẽ được cái đó… ** Một bên khác. Mộc Quy Phàm lấy được ảnh chụp tư liệu của tất cả mọi người nhà họ Tô, bao gồm ảnh chụp của từng người. “Tô Cẩm Ngọc…” Anh im lặng nhìn ảnh chụp, giọng nói trầm thấp: “Chết rồi sao?” Anh nhíu mày, không hiểu sao cảm thấy khó chịu. Đêm đó anh không nhìn rõ mặt cô gái kia, nhưng lại rất quen thuộc với đôi mắt đó. “Đi thăm dò xem năm năm trước Tô Cẩm Ngọc này ở nơi nào.” Cấp dưới ở bên cạnh nói: “Ông chủ, không cần điều tra, tiểu thiên kim nhà họ Tô vừa trở về từ Nam Thành, trước đó Tô Cẩm Ngọc bị bệnh máu trắng làm ký ức hỗn loạn cũng đi lạc tới Nam Thành.” Mộc Quy Phàm: “…” Anh lại lấy ảnh chụp của Túc Bảo đặt song song với ảnh chụp Tô Cẩm Ngọc. Cho nên anh còn có một cô con gái à?