Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng

chương 77: khởi hành (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mặc Ngưng Sơ tỉnh lại ở trong xe ngựa lay động, bởi vì say rượu, sắc mặt xanh mét, vô cùng không thoải mái núp trong chăn, toàn thân đau nhức.

Đã tỉnh rồi. Tiểu Mỹ ở bên cạnh nhìn thấy, lập tức lấy một chén cháo trắng vẫn còn nóng trong hộp đựng thức ăn ra, còn có một bình nhỏ đựng canh giải rượu sau khi ăn xong.

Mặc Ngưng Sơ còn chưa tỉnh hoàn toàn, xoa xoa cái đầu đang đau, mò mẫn không rõ đông tây nam bắc thì thào "Đây là đâu?"

Tiểu Mỹ bất đắc dĩ thở dài, tóm lấy chăn đắp cho nàng, khoa chân múa tay "Xe ngựa" sau đó liền bưng cháo trắng đút cho nàng từng muỗng, Mặc Ngưng Sơ ngoan ngoãn ăn từng chút, cho đến khi đã no, ý thức cũng dần dần tỉnh táo, toàn bộ chuyện xảy ra đêm qua đều hiện rõ...

"A!!!"

Một tiếng thét chói tai vang lên, mành xe ngựa đột nhiên bị xốc lên, gương mặt Mặc Liên Thành lúc xanh lúc trắng lo lắng nhìn "Tiểu Sơ, làm sao vậy?" Hình ảnh đầu tiên chiếu vào mắt là, mặt Tiểu Mỹ bị dính đầy cháo.

Sắc mặt Mặc Ngưng Sơ lúc xanh lúc trắng, thấy ca ca của mình, lại càng rụt rụt vào trong chăn hơn, che giấu toàn bộ dấu hôn ở cổ, ở cánh tay "Không, không có gì."

Xe ngựa vẫn dừng lại, trước đó đã chạy hơn nửa ngày, chỉ là Mặc Ngưng Sơ ngủ quá lâu, hoàn toàn không biết. Tiểu Mỹ xuống xe đi đến suối nhỏ trong rừng rửa cháo trên người, Mặc Liên Thành ngồi ở bên giường, nhìn Mặc Ngưng Sơ uống sạch canh giải rượu.

"Nếu ngày đêm lên đường, thì ngày là có thể đến kinh thành." Mặc Liên Thành vuốt tóc nàng, thần sắc phức tạp "Huynh sẽ mau chóng đưa muội trở về."

"Gấp như vậy?" Mặc Ngưng Sơ còn tưởng rằng có thể trốn được ngày nửa tháng, ngày? Cái đó quả thật chính là tốc độ phi mao thối... Nghe nói như vậy, gương mặt nhỏ bỗng nhiên suy sụp, bỉu môi không nói lời nào. (Phi mao thối: chạy nhanh, nhanh chân.)

Chuyện đêm qua nàng còn chưa hiểu rõ, thái độ Lân Xuyên ăn nàng sạch sành sanh liền bỏ đi làm cho nàng cực kỳ khó chịu, nhưng mà trước mặt ca ca lại không thể biểu hiện ra, đành phải rụt đầu nói "Không thể du ngoạn hai ngày sao?"

"Không thể." Mặc Liên Thành phủ quyết cực kỳ nhanh chóng. Hắn đã không dám tưởng tượng, nếu còn kéo dài, còn có thể gặp phải chuyện gì, lời bệ hạ nói vẫn còn vang bên tai hắn, cho tới bây giờ hắn cũng không tin tưởng nam nhân cao cao tại thượng kia là một người nhân từ, nếu không, tuổi trẻ như vậy làm sao ngồi yên trên giang sơn này.

Mà người đó lại xuất hiện ở Hoa Điền Bắc, chỉ sợ không phải đơn giản là đưa Tiểu Sơ đến.

Hắn lắc đầu, nhìn Mặc Ngưng Sơ "Tiểu Sơ, tất cả mọi người rất nhớ muội, đường xá gian khổ, muội nên nghỉ ngơi cho tốt..." Hắn muốn nói gì đó lại thôi, nhưng vẫn thở dài, xoa xoa đầu của nàng, liền xoay người ngồi ở càng xe ngựa.

Mặc Ngưng Sơ rối rắm, nhìn Nhị ca có bộ dáng thế nào cũng không bình thường.

Nhưng nàng không phải lo lắng lúc này, nàng thật cẩn thận vươn cánh tay mình ra, thủ cung sa ở khuỷu tay quả nhiên không thấy nữa. Mà trên thần nàng là mấy cái ấn ký màu đỏ đậm nhạt. Nàng đương nhiên biết cái đó là cái gì, xương cốt toàn thân đều như bị nghiền áp qua, hạ thân ẩn ẩn đau đớn, trong đầu tốc hành có từng trận ầm ầm.

Mặc Ngưng Sơ muốn khóc, tại sao tại thời khắc mấu chốt này lại bị mất viên thủ cung sa đáng yêu mỹ lệ chứ?

Chi tiết đêm qua lại bắt đầu nhảy lên trong đầu nàng, những hình ảnh làm cho người ta cảm thấy thẹn nổ tung, nàng quấn chăn, không khỏi run lẩy bẩy.

Tiểu Mỹ rửa xong, lại thay đổi một bộ y phục sạch sẽ khác, chui về xe ngựa, Mặc Liên Thành không muốn ngừng lại một khắc nào nữa, lập tức vung roi, cưỡi chiến mã Tuyết Cơ oai phong hùng dũng đi đầu

Tiểu thư, đây là thứ hôm qua người vẫn nắm ở trong tay, là ai đưa cho người sao?... Tiểu Mỹ chuyển một cái hộp nho nhỏ dùng ngọc thạch chế tác, trên mặt còn khắc hình long phượng, trông rất sống động. Nàng xoay xoay, lại rầu rĩ chỉ vào khắp ngõ ngách khoa chân múa tay: Woa... Nơi này còn có một chữ nè... Lân? Là Lân công tử?

Tinh thần Mặc Ngưng Sơ bỗng nhiên rung lên, đoạt lấy cái hộp nho nhỏ kia, lại ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tiểu Mỹ "Ca ca thấy cái này không?"

Tiểu Mỹ lắc đầu.

"Không thấy thì tốt." Mặc Ngưng Sơ thở dài nhẹ nhõm, sau đó quay lưng che lại, Tiểu Mỹ không thấy được, mở ra cái hộp nhỏ kia -- Mà bởi vì quay lưng che lại nên cũng không thấy Tiểu Mỹ giải thích: Tiểu Mỹ lắc đầu, là bày tỏ ý không biết. Nàng và Mặc Ngưng Sơ đều tỉnh lại ở trong xe ngựa như nhau, gáy đau muốn chết, chỉ nhớ được lúc hầu hạ Mặc Ngưng Sơ tắm rửa thay quần áo, hiện tại cũng biết rằng kỳ quặc, mà lúc tỉnh lại, lấy cái hộp này trong tay Mặc Ngưng Sơ, nàng sợ tiểu thư nghỉ ngơi không tốt, nên mới gỡ ra để một bên dùm nàng.

Về phần Mặc Liên Thành có từng nhìn thấy không, tiểu thư nhất định là do hắn bế lên xe ngựa, mà hắn lại quan tâm đến tiểu thư như vậy, nhất định sẽ không bỏ qua tồn tại của cái hộp này. Tiểu Mỹ đoán rằn, nhị thiếu gia chắc chắn là thấy được.

Nhưng hiển nhiên Mặc Ngưng Sơ không nhìn thấy, nàng núp ở góc, tập trung cao độ vào cái hộp, nhưng khiến nàng ngạc nhiên là bên trong hộp toàn là chu sa tươi đẹp.

Trong nháy mắt nàng hiểu được... Nam nhân chết tiệt kia, kêu nàng làm giả.

Chẳng lẽ đây chính là phương pháp hắn nói "không cần quản"? Mặc Ngưng Sơ rút cây trâm trên đầu ra, dùng trâm tiêm dính một cái, sau đó duỗi khuỷu tay ra, chấm vào, vì thế, thủ cung sa của nàng liền trở lại, nàng lấy tay lau đi -- thủ cung sa của nàng lại không có. A a a a a... Chẳng lẽ không có chất liệu không bị nước xà bông làm trôi đi sao?

Mặc Ngưng Sơ buồn bực đến muốn đánh nhau, nhưng đằng sau còn có Tiểu Mỹ nhìn chằm chằm, sợ là nàng sẽ cho rằng chủ tử mình đang phát ra tật xấu gì, nàng vẫn cố gắng nhịn xuống, lại thử lần nữa, đánh giá chỉ cần không dính nước, thì sẽ không bị mất đi.

Bánh xe ngựa quay cực nhanh, tròng trành cực kỳ.

Toàn thân Mặc Ngưng Sơ không thoải mái, đành phải quay về cuốn chăn. Nhưng vừa nhắm mắt lại, lại nhớ tới gương mặt mê hoặc người khác của Lân Xuyên.

Rượu thật là không phải thứ tốt.

Mặc Ngưng Sơ xoa xoa cái eo đau nhức, dường như mỗi chổ trên thân đều bị hắn hung hăn chà đạp, cho dù bây giờ chính mình chạm vào, cũng run rẩy, giống như bị lửa thiêu.

Nàng vùi gò má nóng vào trong chăn, giống như con rùa rút đầu.

Đáy lòng nàng rên rỉ, gào khóc khốn khổ trong chốc lát, liền nằm sấp xuống. Cơn buồn ngủ liền đánh úp nàng, trong hoảng hốt, nàng nghe được giống như hắn kêu tên của nàng, nhưng dường như hắn vẫn kêu nàng là quả đào ngốc... Chẳng lẽ, là ảo giác sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio