Kinh thành cách Hoa Điền Bắc hơn một ngàn dặm đường, đi đường bộ nhanh hơn đi đường thủy, nhưng đường thủy dễ đi hơn, trèo đèo lội suối, lại còn đi qua mấy đỉnh núi xốc nảy. Trên đường, Mặc Ngưng Sơ bị tốc độ cưỡi ngựa của Mặc Liên Thành xóc nảy gần chết, rừng hoang núi sâu, cũng không có cơ hội dừng lại nấu đồ ăn, chỉ có thể ăn trái cây rừng, uống nước suối. Cuối cùng lúc rạng đông đã đến được kinh thành, Mặc Ngưng Sơ còn cho rằng mình đã đến thiên quốc.
Người của Mặc gia từ sớm đã chờ ở ngoài thành, chuẩn bị cỗ kiệu đến đón, đại thiếu gia Mặc gia là Mặc Chuẩn Du ti chức Thái Phó, kiêm chủ bộ của Thường Lục Viện chọn lựa khoa cử, hiện giờ chính là giữa kỳ thi khoa cử, hắn không thể phân thân được, vì thế chỉ có Tam thiếu gia Mặc Lưu Vân trông mong ngóng chờ, đã lâu không gặp muội muội, tột cùng nhớ nhung, thấy Mặc Liên Thành điều khiển xe ngựa chạy tới, trong lòng vui mừng, lại chỉ thấy từ trên xe ngựa một tiểu cô nương bước xuống, sắt mặt tái mét giống quỷ, phất phới lắc lư, gầy yếu rơi xuống.
Vì thế, Mặc Ngưng Sơ bị Tam ca quỷ khóc sói gào trên đường bị bắt trở về đại viện Mặc gia, cổ kiệu mềm mại tuy tốt hơn xe ngựa, nhưng cũng lại bị xóc nảy, từ hôm qua nàng đã ăn không nổi thứ gì, lại bị lần xóc nảy như vậy, rốt cuộc hai mắt trợn ngược, bi thảm ngất đi.
...........
Sau khi trở về, Mặc Ngưng Sơ liền phát sốt, sắc mặt trắng xanh chỉ có đôi má nho nhỏ vì bệnh mà đỏ ửng, ngã xuống giường đáng thương, bộ dạng tiều tụy mảnh mai, dường như cả hít thở cũng khó khăn.
Vì thế nhị thiếu Mặc gia Mặc Liên Thành bị tập thể trên dưới Mặc gia khinh bỉ, nhưng hắn chỉ mím chặt môi không phản bác, sắc mặt âm trầm, mới vừa về đại viện, liền gấp rút đến thư phòng phụ thân, cửa đóng chặt, không gian áp lực.
Mà sau khi Mặc Liên Thành bước ra khỏi thư phòng, Mặc phụ Mặc Huyền cũng có vẻ mặt áp lực, thêm bệnh tình của Mặc Ngưng Sơ, tất cả vui sướng của đại viện Mặc gia liền trở thành mây đen dầy đặc, sấm chớp liên miên, thật cẩn thận.
Đại phu đến rồi lại đi, đi rồi lại đến, dày vò hơn mười loại dược, nhưng hiệu quả lại chậm chạp, Mặc Ngưng Sơ vẫn chưa hồi phục. Chủ mẫu Mặc gia Vân Cẩm phu nhân khóc sướt mướt, mỗi ngày khóc lóc bi thương vì con gái mệnh khổ, lúc trước đưa Mặc Ngưng Sơ đi Lê Thành, bà đã phản đối kịch liệt, bây giờ không dễ gì mới quay về, lại bị bệnh không dậy nỗi.
Mặc Ngưng Sơ kỳ thật rất muốn nói, chỉ là bị vất vả quá độ trên đường, lại còn bị "chà đạp" trong một đêm say rượu, nàng chỉ bị cảm mạo dẫn đến nhiễm trùng phổi, cảm mạo thông thường dùng thuốc có thể hạ sốt, nhưng nàng quá mệt mỏi, mệt đến không có sức mở miệng. Mà ngoại trừ Tiểu Mỹ, người của Mặc gia cũng thay phiên canh giữ canh giờ, nàng không có cách nào lén trao đổi với Tiểu Mỹ, người bên ngoài nhìn nàng là một người không học vấn không nghề nghiệp, lại còn ham chơi, đột nhiên trở nên thông minh vô cùng, chỉ sợ dọa bọn họ.
Có thể nàng thật là sắp chết rồi, thủ cung sa không có, cái người hủy đi thủ cung sa cũng không thấy.
Lân Xuyên, ngươi đúng là một tên hỗn đản không hơn không kém.
Mặc Ngưng Sơ hỗn loạn mắng hắn triệt để, lại không chịu được nên mê man đi. Mấy ngày ngã bệnh hoài không hết, đột nhiên nửa đêm tỉnh lại, toàn thân đều là mồ hôi, bên giường, có ba người đang ngủ gục, một người là Tiểu Mỹ, hai người khác là do mẫu thân phái tới hầu hạ. Bọn họ luôn luôn lo lắng Tiểu Mỹ bị câm điếc, không thể chăm sóc chu toàn, ai cũng có thể không biết, nhưng năm tháng kia, Tiểu Mỹ đối với nàng, là một nhân vật quan trọng biết bao nhiêu.
Cánh môi nàng tím tái khô nứt mỉm cười, chậm rãi ngồi xuống, tay sờ sờ tóc Tiểu Mỹ, lại đem thảm lông Tiểu Mỹ làm rớt đắp lại.
Mà Mặc Ngưng Sơ cũng phát hiện, viên chu sa trên cánh tay mình cũng rơi xuống, muốn đi tìm cái hộp ngọc kia chấm lại một lần nữa, nhưng nhớ tới lúc trở về bỏ hộp ngọc vào trong bao, Tiểu Mỹ luôn cất hà bao của nàng vào ngăn thứ tủ quần áo, nàng ngẩng đầu nhìn ra xa, đột nhiên phát hiện cái tủ gỗ kia cách nàng rất xa.
.... Tại sao phòng của nàng lại biến thành lớn như vậy?
Mặc Ngưng Sơ rối rắm, hơi thở cũng dịu đi, tóm lấy quần áo bên cạnh phủ lên mình, bước xuống đất, vòng qua những người gia nhân đang ngủ, nhẹ nhàng giống như âm hồn.
Ánh sáng nhạt trong phòng chiếu lên gương mặt trắng bệch của nàng, thái dương còn đọng mồ hôi mỏng, bởi vì suy yếu nên toàn thân nàng không có sức, chống đỡ đến ngăn tủ phía trước, quả nhiên bên trong thấy cái hộp nhỏ kia, màu xanh ngọc sáng loáng, nhiệt độ lạnh lẽo, giống như ngón tay của Lân Xuyên, luôn luôn không có nhiệt độ gì.
Mặc Ngưng Sơ mỉm cười, lại phát hiện tất cả chỉ là ký ức thôi, họ chạy đến Hoa Điền Bắc, trêu chọc một nam nhân, rồi sau đó nam nhân kia cũng như mây khói thoảng qua, đến nhanh, đi cũng nhanh.
Gặp được hắn là chuyện mỹ lệ, ít nhất hắn cho nàng dũng khí buông xuống Du Tử Tu, chỉ như buông một tảng đá ra, nhưng lại mang một tảng đá khác đập vào chân mình, Lân Xuyên là tảng đá lớn đập vào chân, nhưng sau khi hắn đập nát chân nàng liền rời khỏi cuộc sống của nàng, cho đến giờ vẫn chưa thấy.
Cũng không biết hắn có phát hiện nàng đã rời khỏi Hoa Điền Bắc không? Đã đi đến đế đô cách nhau xa xôi?
Cũng không biết hắn có tìm nàng hay không?
Mặc Ngưng Sơ thở dài, cái này giống như quỳnh hoa nở trong đêm, nàng muốn yên lặng cũng không được.
Không khí trong phòng khiến nàng cảm thấy phiền muộn, lung la lung lay bước đến cạnh cửa, cầm chặt chiếc hộp nhỏ bước ra cửa phòng, ngón tay nàng tái mét, hơi thở lành lạnh, nhịn xuống nhẹ ho khan. Đêm nay sáng hơn mọi khi, bầu trời ngân hà đầy sao giống như đan một tấm màn cho đêm khuya.
Nàng ngơ ngác nhìn trời, như một con rùa chậm chạp di chuyển đến phía trước.
Cho dù nàng muốn chạy đi, tại đêm khuya yên tĩnh này cũng không có bất cứ ai quấy rối. Bất tri bất giác, lại đi đến thư phòng phụ thân, nơi đó đèn đuốc sáng trưng, tương phản với bốn phía cô tịch.
"Chỉ sợ bệ hạ đã phát hiện Du Tử Tu tồn tại... Phụ thân, Xuyên Hạ thịnh thế đã bắt đầu phồn vinh chân chính, thật sự chúng ta vẫn còn tuân thủ cái ước định kia sao?" Dừng một chút, nam tử thở dài "Huống hồ, bây giờ Tiểu Sơ cũng bị đưa vào cung, thật sự không có vấn đề sao?"
Mặc Ngưng Sơ thất thần, tiếng nói đó đúng là của Nhị ca Mặc Liên Thành.