Trưa hôm sau đúng giờ hẹn trước, anh đến đón cô, lúc này trong nhà đã hoàn tất khâu trang trí, cổng Vu Quy được dựng, không khí hôn lễ đã lan tỏa khắp căn nhà.
Đức Minh chở cô đến một tiệm nữ trang lớn ở Sài Gòn vì cô nói muốn mua tặng chị một chiếc lắc tay, chọn tới chọn lui một lúc cũng đã chọn được một chiếc vòng ưng ý hình những bông hoa nhỏ vô cùng đáng yêu. Lúc thanh toán Thiên Trang đưa thẻ mình cho nhân viên yêu cầu quẹt, thì bị anh ngăn cản, sau một hồi cái gì "của chồng công vợ", "quà ra mắt của anh", cuối cùng anh vẫn thắng và giành phần trả tiền. Lúc trên xe về cô vẫn chưa hết cằn nhằn:
- Đây là quà em tặng chị mình, em phải trả tiền mới đúng.
- Thì tiền của anh là tiền của em, quẹt thẻ anh xem như em tiêu tiền của em. - Rồi anh đánh trống lảng qua chuyện khác - Mà giờ anh hồi hộp ghê không biết lát sẽ thế nào nữa.
- Anh mà cũng biết lo lắng hả? Anh và chỗ ba mẹ em đã quen nhau rồi anh biết tính mẹ em mà. Nếu không... - cô cố ý kéo dài - hay thôi tạm đừng nói gì cả. - Nói xong cô nở nụ cười tinh nghịch.
- Không, có quỳ gối khóc lóc cầu xin anh cũng không ngại, "cưới vợ phải cưới liền tay" câu này của ông bà xưa muôn đời vẫn đúng.
....
Tuy cô vẫn luôn miệng chọc anh nhưng trong lòng cũng không thoát khỏi lo lắng, đường về nhà càng gần thì sự căng thẳng càng rõ ràng hơn. Chẳng mấy chốc xe đã đậu trước sân nhà cô, Đức Minh giúp cô mở cửa xe, khi bước xuống xe gương mặt cô trắng bệch, lặng lẽ nắm tay anh đi vào nhà.
Trong nhà ngoài ba mẹ và chị Ân còn có mấy cô dì chú bác, vài người bạn thân thiết của ba mẹ và đương nhiên có cả chú Dũng. Vừa bước vào nhà, cô lễ phép cúi đầu thưa tất cả mọi người, vì nhân vật chính hôm nay và ngày mai là chị của cô nên mọi người cũng không quá chú ý đến sự xuất hiện và những hành động của cô. Chỉ đến khi hai người tay trong tay đi đến chỗ mẹ và chị Thiên Ân, cô lấy túi nhỏ đưa cho chị:
- Chị, đây là quà em và anh Minh mua tặng chị ạ. Chúc chị trăm năm hạnh phúc.
- Chị cảm ơn em nhé, nhưng em về trễ quá, đúng giờ là lạy xuất giá rồi, ba mẹ nói tranh thủ làm lễ sớm còn nghỉ ngơi sớm, haizzz - chị thở dài tiếc nuối - giờ giờ em mới về. Vừa xong lễ.
- Dạ, không sao đâu ạ.
Hai chị em đang cười nói, ba bận trò chuyện với các cậu chú ở xa, hỏi thăm tình hình người này, người kia. Chỉ có sự tinh ý và giác quan thứ của người phụ nữ là nhạy bén nhất, nên tuy cũng đang bận rộn nhưng mẹ vẫn để ý hành động của Thiên Trang và Đức Minh, rồi cả câu nói quà chung của hai người nữa. Nên mẹ cô nhíu mày, buông công việc trong tay xuống, đi đến bên cạnh cô, bà hỏi:
- Con giải thích cho mẹ một chút xem hiện tại đang xảy ra chuyện gì đi.
Thiên Trang biết đã đến lúc phải nói ra, nên cô cúi đầu đối diện:
- Thưa ba, thưa mẹ. Hiện tại con và anh Minh đang hẹn hò ạ. Anh ấy đã cầu hôn con rồi, và con đã đồng ý.
- Cái gì? - Mẹ cô trừng mắt thét lớn - Minh, cậu nói cho tôi biết xem chuyện gì xảy ra.
Lúc này, Đức Minh đang đứng bên cạnh cô, không còn vẻ cao cao tại thượng đứng ngang hàng với ba mẹ của cô nữa. Anh lễ phép gọi:
- Thưa bác trai, thưa bác gái. Con và Trang dự định sẽ kết hôn với nhau ạ. Hôm đi Vũng Tàu con đã cầu hôn em ấy, sau một tuần suy nghĩ thì hôm qua em ấy đã đồng ý. Nay con chính thức tới đây ra mắt hai bác và hỏi cưới em ấy.
Tất cả mọi người đang có mặt trong nhà đều sững sờ; họ im lặng theo dõi cuộc nói chuyện của bốn người. Mẹ như chết lặng tại chỗ, cả người xây xẩm đứng không vững, đầu óc nhất thời không xoay chuyển, không biết nói gì cứ liên tục gọi tên ba:
- Ông Nhân, ông Nhân đâu,... ông đến đây nói chuyện với con gái ông nè....
Dù ba đứng bên cạnh, cách mẹ không quá xa, nhưng mẹ vẫn thét lên như sắp cháy nhà đến nơi. Từ nãy giờ, ba cũng đã nghe được câu chuyện, nên vội vàng đi đến bên cạnh mẹ.
- Chuyện này là sao? Hai đứa như thế nào.
- Để con nói rõ ạ - Đức Minh nắm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt của cô, bóp nhẹ vài cái như động viên, như bảo cô yên tâm, luôn có anh bên cạnh cô, không để cô một mình đối mặt. - con biết bây giờ hơi bất ngờ, cũng hơi đường đột nhưng con và em Trang đã quyết định sẽ kết hôn với nhau rồi. - anh hơi nâng tay cô lên, cố ý cho mọi người thấy chiếc nhẫn hột xoàn trên ngón áp út của cô, để khẳng định đây việc làm nghiêm túc của cả hai.
Cha cô thừ ra tại chỗ, nét mặt vui vẻ tiếp khách ban nãy đã không còn. Ba nhìn chằm chằm Đức Minh một lúc rồi quay sang nhìn cô, ánh mắt như dò hỏi, có chút nghi hoặc và có cả chút tổn thương, hơn hết vẫn là sự tức giận. Một lúc sau ba mới mở miệng hỏi:
- Có thật không Trang? Từ khi nào?
- Dạ, là thật ạ, con cũng mới phát hiện ra mình có tình cảm với anh ấy trong thời gian gần đây thôi.
- Hay thật đấy - mẹ cô bên cạnh nóng giận tới cực điểm, bà chỉ thẳng tay vào mặt Đức Minh, rít lên - Đức Minh, cậu hay thật đấy, cậu với gia đình tôi quen biết cũng đã lâu, hai đứa nhỏ luôn xem cậu và anh Dũng như bậc cha chú. Vậy mà giờ đây cậu lại tán tỉnh, dụ dỗ con gái của tôi. Cậu cũng biết con Trang được nuôi dạy ra sao mà. Nó không phải hạng gái bình thường cậu hay qua lại, chơi bời...
- Có thể cho con được nói vài lời không ạ? Con chưa bao giờ.... - Anh còn đang nói, muốn nói tiếp nhưng đã bị mẹ chen vào.
- Tôi chẳng muốn nghe cậu nói gì cả. Tính tình cậu ra sao tôi biết rõ, cậu trăng hoa thế nào tôi hiểu, chỉ có con gái tôi nhỏ dại, không hiểu việc đời, nên mới dính vào cái bẫy của cậu. Nhưng cậu nên vì mối giao tình của hai nhà mà tha cho nó chứ, đằng này cậu còn lợi dụng nó. - Rồi bà kéo tay ba cô - Ông, ông nói gì đi chứ. Việc này cũng có một phần trách nhiệm của ông. Người bạn này là ông đưa về nhà mà, tôi đã nói đừng nên để con Trang đi chơi với cậu ta mà ông cứ nói không sao.
- Kim Thiên, bà bình tĩnh - Ba cắt ngang lời của mẹ, dìu bà ngồi xuống ghế cạnh chị Thiên Ân, trấn an - bà để hai đứa nói hết xem sao.
Rồi ba quay lại, nhíu chặt chân mày nghiêm khắc nói với Đức Minh:
- Anh nói rõ mọi chuyện xem nào.
- Con chưa bao giờ đùa giỡn tình cảm với Trang cả. Trong chuyện tình cảm này con rất nghiêm túc. Như hai bác đã biết, tính con ngày xưa ra sao, chưa từng thật lòng yêu thương ai, càng không nghĩ sẽ bị ai đó trói buộc nhưng khi đến với Trang con rất thật lòng, con tự nguyện cầu hôn cô ấy, mong muốn cho cô ấy một danh phận, hy vọng ngày ngày bên cạnh cô ấy, yêu thương, quan tâm và chăm sóc cho cô ấy. Mong hai bác đồng ý.
- Tôi sẽ nói thẳng cho cậu biết, tôi không bao giờ chấp nhận cuộc hôn nhân này. - Mẹ cô thét lên. Nói chắc như đinh đóng cột.
Đức Minh nắm tay cô, cảm nhận được cơ thể cô khẽ run, anh biết cô đang rất lo sợ. Anh từ tốn lên tiếng:
- Thật sự khi con và Trang chấp nhận đến với nhau thì hai đứa đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Hai người đều đã trưởng thành và chín chắn trong quyết định. Con không nghĩ đây là tình cảm bộc phát nhất thời. Con biết để Trang toàn tâm toàn ý đến bên con thì cần có sự chúc phúc của hai bác, có một hôn lễ long trọng, vậy nên cúi đầu mong hai bác gả Trang cho con. - anh nói, cúi gập người lại hoàn toàn không còn vẻ là một người bằng vai phải lứa với ba cô, mà ra dáng một người con trai đang cầu xin sự chấp thuận của nhà vợ. Dáng vẻ vô cùng chân thành.
- Không, không... trời ơi! Cái gì thế này - mẹ cô vừa nói, vừa khóc. Bà quay sang ôm lấy Thiên Ân, Thiên Ân không biết nói gì, chị chỉ vỗ về lưng mẹ mình. Bất chợt bà gặp chú Đức Dũng đang đứng một bên, bà nói - Dũng, anh xem em trai của anh này. Nó đang nói gì vậy. Nó đang lừa gạt tình cảm của con gái tôi đây nè.
Chú Đức Dũng lúc này mới lên tiếng, chú cũng không thể ngờ xảy ra chuyện này, vậy nên nãy giờ không có phản ứng gì cả. Khi nghe mẹ cô gọi tên mới hoàn hồn. Ấp úng nói:
- Minh, em đang nói gì vậy. Tình cảm không nên...
- Anh hai, chuyện tình cảm là chuyện riêng của em. Anh cũng không thể xen vào.
Chú Đức Dũng rất rõ tính tình của em trai mình, một khi Đức Minh đã quyết định thì sẽ làm cho bằng được, không ai có thể ngăn cản nổi. Huống chi Đức Minh cũng đến tuổi có vợ rồi, mấy năm qua không ít người làm mai làm mối cho anh những cô gái tốt, giỏi giang, học thức, địa vị, gia cảnh tử tế... nhưng anh chỉ mãi chơi bời chưa từng thật tâm thật dạ yêu và muốn kết hôn với ai cả. Nay anh muốn kết hôn, mà người anh chọn lại là một đứa con gái được nuôi dạy tốt như Trang, tuy tuổi còn nhỏ nhưng cô rất hiểu chuyện, đứa em dâu này anh ưng ý lắm. Nếu hai đứa đã quyết định thì anh không phản đối. Nhưng chắc chắn Đức Minh phải vượt qua một cửa ải rất khắc nghiệt đó chính là ba mẹ của Thiên Trang. Đức Dũng không nói gì nữa im lặng tiếp tục theo dõi diễn biến câu chuyện.
Mẹ cô lại quay qua, níu lấy cánh tay của ba cô, bà gào:
- Ông nhìn đi, đứa con gái ông hết mực yêu thương kia kìa. Ông xem nó đang báo hiếu cho ông thế nào đấy. Ông nhìn đi, nhìn đi... học hành thì không lo học, nghỉ học ở nhà chơi bời, yêu đương rồi bây giờ đòi lấy chồng. Còn là một người không ra gì nữa. Có phải nhà ta gặp vận không tốt không? Hay bị ai đó ghen ghét yếm bùa, mai đám cưới con Ân xong tôi sẽ lên chùa nhờ thầy giải hạn giúp, xin bùa bình an cho cả nhà. Ông đi cùng với tôi.
- Thiên Kim, bà im lặng một chút đi. - Ba cũng đã nắm chặt lòng bàn tay, cố bóp cho mình thật tỉnh táo. Ông ngồi xuống bàn, hớp một ngụm trà, trầm giọng: - Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?
- Bốn tháng - Đức Minh trả lời.
- Bắt đầu yêu đương từ bao giờ?
- Mới nhận ra tình cảm của mình trong thời gian gần đây - Anh tiếp tục trả lời.
- Vậy sao không tìm hiểu nhau một thời gian mà quyết định cưới ngay?
- Vì nhận ra đó là tình yêu thật sự, mà khi đã yêu rồi thì một tháng hay một tuần cũng như nhau. Hai người luôn muốn ở bên cạnh nhau thì sao phải tiếp tục yêu đương kéo dài thời gian mà không cưới nhau luôn?
- Yêu? Cậu hiểu thế nào là yêu chứ - Mẹ cô lại ré lên - Cậu lên giường với đủ hạng gái khác nhau, tưởng người ta có bầu rồi nên đi làm hôn thú xong rồi ly hôn, cậu định thế nào với con gái tôi hả?
- Thiên, bà để tôi nói chuyện với con gái? - Ba cô lại lần nữa cắt ngang tiếng càm ràm của mẹ. Ông bước đến trước mặt cô, nắm lấy tay cô, dùng giọng nói thân thiết như đang tâm sự - Trang, con hãy nói cho ba biết chuyện này là sao, vì sao con đồng ý lấy Minh? Mà còn gấp rút như thế. Ba luôn chiều theo ý con, con muốn tạm thời nghỉ học ba cho con tạm thời nghỉ học, con muốn đi chơi ba sẽ cho con tiền đi chơi, ba cũng không quản việc con tìm kiếm bạn bè hay yêu đương với ai, nhưng sao lại là Minh? - Ông ngập ngừng, do dự tí rồi hỏi thẳng: - Hay cậu ta đã làm gì con rồi? Có phải hai đứa đã xảy ra vài chuyện gì đó không? Giờ cậu ta phải chịu trách nhiệm với con?. Trang, nghe ba nói này, giờ thế kỷ mới rồi, tư tưởng mọi người cũng rất thoáng, ba không trách phạt con chuyện đó đâu, con không cần vì chuyện đó mà quyết định vội vàng lấy chồng vậy.
Mẹ cô nghe thấy vậy cũng lòm còm đứng lên, nói trong tiếng khóc:
- Đúng rồi, ba con nói đúng, có phải cậu ta đã lừa con không? Không sao đâu con, giờ mọi người rất thoáng trong vấn đề này. Mẹ sẽ không la con đâu.