Thiên Trang cũng đã khóc, nước mắt cô không ngừng rơi; cô vốn là cô gái mau nước mắt, nhìn thấy tình cảnh này cô lại càng cảm thấy có lỗi với ba mẹ hơn. Cô biết hiện tại ba mẹ rất thất vọng về cô, mẹ chắc chắn đã hoàn toàn suy sụp rồi, chuyện của chị Thiên Ân làm mẹ chưa hết đau lòng, nay lại thêm chuyện của cô nữa. Nghe ba mẹ nói thế, cô liên tục lắc đầu. Rồi quay sang nhìn Đức Minh, thấy ánh mắt lo lắng, động viên của anh, ánh mắt ấy khiến tim cô càng đập mạnh hơn, nhưng cũng bớt nao núng hơn. Thế là cô choàng tay qua ôm lấy ba mình, nói:
- Không có đâu ba ơi, con với anh Minh chưa làm chuyện gì đi quá giới hạn cả. Chỉ là chúng con yêu thương nhau và muốn trở thành bạn đời của nhau thôi ạ. Ba ơi! Hãy tin chúng con, hãy chấp thuận cho chúng con. Con sẽ vô cùng hạnh phúc khi ở bên ấy. - rồi cô nhìn mẹ, chân thành nói: - Mẹ! chẳng phải mẹ luôn muốn con đi du học sao, qua bên Mỹ con sẽ tiếp tục học tập ạ.
- Cô muốn đi học tôi và ba cô có thể lo cho cô đi học được, mà cô muốn nghỉ học cũng được, giờ tôi không quan tâm tới việc đó nữa. - Mẹ cô la lên, xong bà hừ mạnh một tiếng - giờ cô muốn làm gì cô làm, tôi không quan tâm đến cô nữa.
Nói xong bà đứng dậy, không quên nói với Thiên Ân.
- Đi lên phòng nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai con còn phải làm cô dâu nữa. Tối nay mẹ sẽ ngủ chung với con.
- Dạ, vậy để con lên phòng với mẹ luôn. - Chị lúng túng không biết phải làm sao, do dự nhìn ba và mọi người một tí, không biết nói gì đành cúi đầu chào rồi im lặng theo mẹ lên phòng.
Thiên Trang vẫn còn đang ôm ba khóc nỉ non, thấy mẹ bỏ đi như vậy cô biết mình đã làm mẹ thất vọng bao nhiêu rồi. Cô nói trong nghẹn ngào:
- Ba, con xin lỗi ba.
- Thôi, cũng trễ rồi, con cùng về phòng của mình nghỉ ngơi đi, chuyện này ba phải suy nghĩ thêm. - Rồi ba quay sang nói với Đức Minh - Cậu cũng về đi, lúc này tôi không có gì để nói với cậu cả.
Xong rồi ông đẩy tay cô ra, bỏ mặc tất cả đi về phòng của mình.
Thiên Trang vẫn còn đứng đó khóc nức nở, Đức Minh tiến lại, ôm lấy cô, động viên cô:
- Không có gì đâu, rồi mọi chuyện sẽ tốt thôi. Chúng ta cùng nhau cố gắng, cùng nhau vượt qua nhé. Anh tin rồi ba mẹ sẽ chấp nhận.
Cô ở trong lòng của anh, khóc mãi một lúc sau vẫn không nín; anh không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ vỗ về cô, lau nước mắt cho cô. Đến khi cô không còn khóc nữa, anh đưa cô về phòng rồi mới luyến tiếc theo chú Dũng ra về.
....
Ngày hôm sau, mọi người vẫn thức sớm, vẫn chuẩn bị cho đám cưới của chị như bình thường. Gương mặt mẹ đã được trang điểm rất kĩ nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ quầng thâm nơi mí mắt, vẫn nhìn thấy vết cằn sau một đêm không ngủ. Còn ba thì im ắng hơn ngày thường. Chỉ có chị là vô cùng xinh đẹp trong chiếc áo dài, áo phụng và tóc búi cao. Chị đã bắt đầu có thể chống nạng đi lại được, nhưng chưa thể đi quá nhiều, nên để sức khỏe ổn định thì chị vẫn ngồi xe lăn trong tiệc cưới, chỉ khi lên sân khấu thì chị mới vừa chống nạng vừa khoác tay chồng đi lên thôi.
Đúng giờ, nhà anh Thế Khôi đến, nghi thức được diễn ra trong không khí trầm mặc, Thiên Trang với vai trò phù dâu vẫn luôn bên cạnh chị, cô cũng không cười, không nói gì cả. Đức Minh lặng lẽ theo sát cô. Một lễ cưới diễn ra trong không khí trang trọng và cõi lòng ngổn ngang cảm xúc của mọi người. Sau khi lễ nhà gái và đón dâu xong thì tất cả ra nhà hàng để tiếp đãi khách khứa. Cô biết giờ đây tâm trạng ba mẹ ra sao, cô nhìn thấy nụ cười gượng gạo của họ, nhưng cô cũng không biết làm gì hơn. Giờ đây không phải là lúc lôi chuyện của cô ra nói, tất cả phải đợi sau hôn lễ của chị.
Nhưng khi đám cưới chưa kết thúc, chỉ mới vừa xong phần lễ mà thôi. Ba đã không tham gia nghi thức đến từng bàn mời rượu mà kéo Đức Minh ra vườn hoa phía sau nhà hàng để nói chuyện. Vừa đến nơi ba đã nói:
- Bây giờ cậu có thể nói mọi việc với tôi được chưa? Tôi muốn biết sự thật.
- Sự thật là con yêu Trang và muốn lấy Trang làm vợ.
- Lý do? Cậu đừng giấu tôi nữa, tính con bé thế nào tôi là người rõ nhất, tuy nó có trưởng thành quyết đoán hơn xưa nhưng cũng không phải là người dễ dàng chấp nhận mọi việc, nó luôn cần một quá trình tìm hiểu sự việc kỹ càng trước khi quyết định. Nó không bao giờ quyết định đột ngột như vậy đâu. Huống hồ.... - thả chậm câu nói, hơi đắn đo một tí, rồi ông nói - Tôi có cảm giác thằng Khôi thích con Trang hơn Ân, nhưng chuyện tình cảm của bọn nhỏ tôi không tiện xen vào, cứ để tụi nó tự quyết. Cũng thấy con Trang không có ý gì với nó, thấy con bé cứ tác hợp cho chị mình với thằng Khôi nên tôi cũng im lặng, vì đúng thật Ân với Khôi rất đẹp đôi.
Đức Minh có hơi bất ngờ khi ba của Thiên Trang nói ra chuyện này, nhưng như vậy cũng tốt, anh sẽ không vòng vo nữa mà quyết định vào thẳng vấn đề.
- Đúng như bác nói, Khôi thích Trang hơn Ân, nhưng bác đã sai ở chỗ nghĩ Trang không yêu Khôi. Cô ấy đã yêu đơn phương Khôi trong một thời gian dài. Ngoài mặt thì cô ấy tỏ ra vui vẻ chúc phúc cho hai người họ, nhưng trong lòng cô ấy rất đau khổ. Bác có biết Thế Khôi đã từng tỏ tình với cô ấy không? Nhưng cô ấy vì nghĩ đến chị của mình, nghĩ đến hai bác, lấy đại cuộc làm trọng mà từ chối tình cảm đó. Bác có biết trước khi Ân và Khôi bị tai nạn giao thông đã xảy ra chuyện gì không? Cậu ta uống rượu là vì Trang nói tiếng từ chối tình cảm của cậu ta. Cậu ta gặp là định chia tay Ân, nhưng chưa gì thì xảy ra tai nạn. Bác có biết khi chuyện đó xảy ra, Trang cứ mãi sống trong cảm giác tội lỗi không? Vết thương tình yêu chưa lành lại thêm một vết dao khác găm vào tim cô ấy.
Ba cô hoàn toàn bất ngờ khi nghe câu chuyện Đức Minh đang nói, ông như chẳng thể tin được vào tai mình. Dừng lại một tí, Đức Minh lấy điện thoại của mình ra, mở những hộp thoại trò chuyện với Thiên Trang trong đoạn thời gian đó lên đưa cho ba của cô.
- Đây bác xem đi.
Tay ông run rẩy cầm lấy điện thoại, mắt như hoa đi khi lướt những dòng tin nhắn.
Anh im lặng tí rồi nói tiếp:
- Còn một Facebook nữa có tên là Cỏ Dại, đó là của Thiên Trang ạ. Bác hãy lên đọc những bài entry của cô ấy viết, liên hệ với những gì xảy ra trong cuộc sống của cô ấy thì sẽ biết chắc chắn là cô ấy thôi. Và hãy đọc những bài thơ cô ấy viết để biết cô ấy từng đau khổ thế nào khi yêu đơn phương Khôi.
- Vậy... cậu biết nó yêu người khác vẫn cưới nó là vì thương hại nó? - Ba cô không còn nóng nảy nữa, ông yếu ớt hỏi.
- Không, cháu không thương hại cô ấy, cũng sẽ không lấy một người vì sự thương hại. Cháu thật lòng yêu Trang, muốn được bên cạnh cô ấy, mang đến cho cô ấy cuộc sống nhiều niềm vui. Tạm thời cháu sẽ đưa cô ấy qua Mỹ sống, rời xa nơi đang làm tổn thương cô ấy. Vài năm sau, khi cô ấy đã hết đau rồi, tìm lại được chính mình rồi, nếu cô ấy muốn quay về Việt Nam sống cháu không ngại quay về Việt Nam định cư, lúc đó tất cả mọi việc do Trang quyết định. Mong bác hãy đồng ý.
Ông trả điện thoại lại cho Đức Minh, rồi nói:
- Tôi... tôi phải vào trong tiếp khách rồi, có gì về nhà rồi nói sau.
Sau đó ông thất thiểu đi vào lại phòng tiệc. Đức Minh cũng đi vào theo, anh muốn tìm Thiên Trang xem cô có mệt không, có cần về trước nghỉ ngơi không, có ăn uống gì chưa.