Tình Cảm Của Em Là Gì Vậy Anh? Dịch Dương Thiên Tỉ

chương 22: em phải cho con ả đó một trận, nó dám bỏ thuốc xổ vào cốc sữa em uống

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- A~ các anh ngồi xuống đi, ăn thôi_ Ả Y Y chiếm dụng bếp rồi tung hoành ngang dọc trong bếp.

Ả Y Y sau khi mè nheo thì đc sự đồng ý của các anh nên bước chân vào nhà. Cũng không phải nhà của các cô nên các cô cx k có ý kiến. Ả Y Y sau khi về nhà thì lên phòng xếp hành lí rồi xuống bếp tung hoành.

Ả Y Y đg mặc một bộ quần áo thoải mái: áo phông, khoác ngoài là áo khoác len, quần đen dãn, đi dép trong nhà. Có thể là vì làm việc mệt nên từng giọt mồ hôi từ trán chảy xuống. Trông ả như một bà nội trợ đg nấu cho ck mk ăn vậy, tuy vất vả rất tươi cười.

Trên bàn toàn là những món ăn ngon? trang trí đẹp mắt. Khải chầm chồ khen ngợi không ngớt làm ả phồng mũi. Nguyên mặc dù rất ham ăn nhưng không hiểu sao lại rất hờ hững ngồi vào bàn ăn. cô cx k ns gì chỉ ngồi vào bàn. Nói mọe ra ả ta không khác gì ôsin, nấu cơm, lấy bát rồi bày biện.

Anh ở từ cầu thang đi xuống. Nhìn bàn ăn đầy ắp thức ăn có vẻ hài lòng:

- Oa! Tiểu Y Y của anh lớn rồi làm thức ăn nhiều chưa này_ Từ "tiểu Y Y" đánh thẳng vào tâm lí của cô. Đã bao giờ anh gọi thân mật vs cô như vậy chưa? "Từ Tử" hay " Tiểu Di" đều không....Cô chưa bao giờ tự ti như bây giờ. Đúng, cô không xinh đẹp được như Y Y cx không nấu ăn ngon bằng cô ấy, có lẽ người phù hợp vs anh ấy là Y Y.

- Tử Tử ăn đi_ Nguyên nhìn cô thúc giục. Cô sực tỉnh, mn đều đã động đũa. Cô cx nhanh chóng gắp môth con tôm rồi bỏ vào bát ăn từ tốn.

- Mọi người ăn tiếp đi, em hơi mệt_ Nói xong cô quay người lên lầu luôn.Cô không chịu được màn tình tứ của anh và cô Y Y. Y Y và anh cứ gắp thức ăn cho nhau, cười nói mặc dù anh rất ít nói.

Anh nhìn theo bóng lưng cô lo lắng. Có phải cô mệt lắm hay không? Người đã gầy rồi còn bỏ ăn. Anh hơi tức giận khi cô bỏ bữa mặc dù không liên quan đến mình. Anh tự nhủ coi ổn, tí nữa sẽ đem thức ăn lêb.

Sầm!!!!

Cô đi vào phòng tắm ngâm mình. Lúc này cô cần nước.....

Đúng cô mệt mỏi rồi. Cứ hi vọng rồi thất vọng. Con tim cô đg gào thét, cầu xin đừng ai rạch vào người nó nữa. lí trí sec nghe theo mk nhưng con tim nào đâu chịu nghe lời.

Mệt mỏi tự ngâm mk trong bồn tắm cô cx đi ra. Trên người là bộ quần áo ngủ màu hồng hello kitty.

Cốc cốc.....

- có thể vào_ Cô đg lau tóc cho bớt ướt không muốn ra mở cửa.

Cánh cửa mở ra.....Người cô không muốn gặp lại đến........

- Hỳ. Tại bạn ăn tối ít nên mình mang cho bạn ly sữa này_ Ả Y Y bê một cốc sữa trên tay bước vào cười ngọt ngào.

Cô đón lấy ly sữa đặt tạm lên bàn. Thực cô bây giờ không có tâm trạng ăn uống. Cô nheo mắt nhìn Y Y, trong lòng không tránh được cảm giác đố kị.

- Tử Tử không định cho mình ngồi sao?_ Ả giả vờ ngại hỏi cô, cô cũng theo lối diễn ủa ả:

- Tùy cô thôi, phòng tôi không hẹp, Tử Tử? cái tên này tôi nghĩ chúng ta không đủ thân thiết đến mức này đâu. Gọi tôi là Tử Di. _Ả trợn mắt nhìn cô rồi bỗng cánh cửa phòng cô bật mở, Thiên bước vào. Từ nãy giờ anh đứng ngoài, cảm thấy cô có chút quá đáng, liền không nhanh không chậm lên tiếng bênh vực ả tâ:

- Tử Di, cô ấy cùng tuổi em, chỉ là một cái tên thôi mà đừng như vậy._ Ả vui mừng ra mặt, tiến lại gần anh, cô chán nản:

- Em biết, nhưng cái tên đó.........mà thôi là em thích, anh đừng quản, em mệt ng muốn làm gì thì mời ra ngoài

- em..._ Cô thực quá đáng mà tiểu Y Y có làm gì cho cô đâu chứ? Chỉ là cái tên thôi mà. Có vẻ cô rất khó chịu vs sự có mặt của Y Y ở đây....từ lúc Y Y đến đây cô thật lạ. Co trầm đi hẳn. Anh thực thất vọng về cô.

- Đi thôi Y Y_ Anh mạnh mẽ giựt tay ả ta đi. Cô đg ngả ngươi trên giường tâm lí bị đánh mạnh. Đúng! Chỉ là một cái tên.

SẦM........Tiếng cửa đóng lại cx như con tim cô đóng lại. Con tim cô không chỉ đóng lại mà đóng băng luôn. Nó buốt giá, đau nhức.

- hey....ốm à_ Mạn Ngọc và Trương Nhi ở đây từ lúc nào. Trương Nhi đg xua xua tay trước mặt cô. Cô gạt tay Trương Nhi ra chấn an:

- Hơi khó chịu chút thôi_ Mạn Ngọc vẻ suy tư bỗng:

- tao uống được không?_ Trương Nhi

- Tùy_ Cô hờ hững đáp. Trương Nhi bê cốc sữa lên thổi phù phù rồi một hơi là cạn.

- Mày thấy cô ta...._ Mạn Ngọc ấp úng

- uk.Từ ng cô ta tỏa ra sự nguy hiểm. Cô ta không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu_ Cô hiểu ý tiếp lời. ỌC ỌC....Âm thanh du dương vang lên. Trương Nhi nhăn mặt bỏ cốc sữa đã hết xuống phóng thẳng vào Washington City.

Cô và Mạn Ngọc đờ đẫn nhìn nhau. Trương Nhi ở trong nhà vệ sinh đi ra sau phút du ngoạn Washington City.

- Này....mày cho cái đếu gì vào cốc sữa đấy_ Trương Nhi nhăn mặt chống tay vào cửa nhà vệ sinh thều thào như người sắp chết.

- không phải tao là Y Y mang lên_ Cô thản nhiên trả lời.

- Hay ả cho thuốc sổ vào đây_ Mạn Ngọc nghi ngờ nâng chiếc cốc lên. Cô có vẻ không tin giựt chiếc cốc lại. Cô lấy ngón tay chấm vào giọt sữa còn đọng lại ngửi rồi nhăn mặt.

- Ukm....đúng rồi.Tao ngửi thấy mùi thuốc sổ. Ở đáy cốc có một lớp bột trắng mờ mờ_ Trương Nhi nắm tay mặt đỏ bừng bừng. Truơng Nhi hùng hổ đi ra phía cửa:

- Tao phải cho con ả đó một bài học_ Cô vừa đặt tay vào nắm cửa thì bỗng dưng cánh cửa đẩy mạnh vào trong, Trương Nhi nhanh nhẹn lách sang bên kia để cửa không cho cô một vố đau. Nguyên bước vào, chưa biết chuyện gì mặt ngu ngơ, anh mặc áo len xám hình vẩy cá và chiếc quần màu xám, đi đôi dép trong nhà trông vô cùng soái. Thấy Trương Nhi định đi ra ngoài thì anh hỏi:

- Em định về phòng sao?

- Về phòng cái con khỉ, em phải cho con ả đó một trận, nó giám bỏ thuốc sổ vào cốc sữa em uống_ Tự dưng bụng cô lại dở chứng nên lại phải du ngoạn Whashington City một lần nữa. Nguyên ngu ngơ, đưa mắt nhìn Mạn Ngọc và cô thì nhận được cái gật đầu của cô. Mặt Nguyên lập tức xám xịt lại, cơn tức được anh đè nén trong giọng nói:

- Tạm thời, các em đừng làm gì quá đáng vs cô ta, cô ta không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu_ Nói xong Nguyên lập tức quay đi, mở cửa đi ra ngoài. Mạn Ngọc vs cô hiểu ý liền cả đêm đứng đợi Trương Nhi và xoa dịu cô. Nguyên lúc này không đùa giỡn, trông anh trững trạc thật sự.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Hy chào mọi người mình là Lăng Y Y, mọi người có thể gọi mình là Y Y_ Ả nở nụ cười tươi hết sức rồi rắc thích các nơi trong lớp. cô thở dài không hiểu sao lại phải học vs Y Y. HUÝT HUÝT đám con trai vui sướng đứng lên huýt ầm ầm, cô giáo đen mặt:

- Trật tự cho tôi, rầm rầm!!!_ Cô giáo hét dẹp loạn gõ thuớ ầm ầm.

- được rồi em Lăng em ngồi cạnh bàn bạn Vương Huyễn, Vương Huyễn dơ tay lên cho bạn biết_ Vương Huyễn giật mình, ngẩng mặt dời khỏi đống bài tập dơ ánh tay lên.

Ả đi về chỗ, nở nụ cười vs Vương Huyễn, Vương Huyễn giật mình bối rối, lẫn cảm giác sợ sệt.............

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chát! Chát! Chát!_ Âm thanh chua chát vang lên.

- hức...hức.... xin lỗi Lăng Y Y.....hức... xin lỗi_ Lăng Y Y đg đứng chống nạnh trước mặt cô bé nhỏ. Cô bé đó có mái tóc tết sang hai bên, mặc bộ váy màu kem, có bông hoa nhỏ ở bên phải váy, những chiếc vải mỏng xếp thành tầng, dài đến gối, đi đôi giày màu kem, cô bé chỉ tầm tuổi thôi, bàn tay bụ bẫm khẽ đưa lên gạt nước mắt. Tay cô bé đưa lên, xoa xoa chiếc má phụng phịu giờ đỏ rát in hằn năm ngón tay của người trước mặt.

- Mày im đi cho tao_ quát vào mặt cô bé, Lăng Y Y diện trên mình một chiếc váy màu hồng phấn, có họa tiền roan trắng ở gấu váy dài đến gần cổ chân, đôi chân mang giày búp bê màu trắng, trên đầu đội chiếc nón rộng vành, mái tóc màu đen xõa ngang lưng, trông Lăng Y Y vô cùng ngây thơ nhưng ẩn chứa lại là một con quỷ, một con ác ma.

- Vương Huyễn, mày nhớ ho kĩ: "nhìn mặt tao thì cút ra xa"_ Lăng Y Y phủi lại chiếc váy có phần lấm bẩn do bị Vương Huyễn vô tình làm bẩn, nhanh chân đi vào bữa tiệc sắp bắt đầu, để lại sau lưng tiếng thút thít.

- Huyễn Huyễn, sao vậy em?_ Nguyên chạy nhanh lại chỗ của Vương Huyễn hỏi han, cánh tay anh giữ chặt tay Vương Huyễn, gỡ tay cô ra, anh thất kinh vì vết thương trên khuôn mặt của Vương Huyễn.

- Ai đã làm em thành như vậy?_ Nguyên mặc cho bộ quần áo đắt tiền đg diện bị vấy bẩn bởi nước mắt + nước mũi của Vương Huyễn. Vương Huyễn không trả lời chỉ ôm chặt Vương Nguyên mà khóc.

"Lăng Y Y cx chỉ bằng tuổi cô thôi mà, chỉ bị bẩn tí thôi, mẹ bảo vs cô rằng khi váy bị bẩn thì chỉ phủi là được tại sao Y Y lại đánh mình?"_ Nỗi oan ức bị đánh của cô nhóc tuổi trôi theo dòng nước mắt. Tia sáng vụt qua mắt Vương Nguyên khi thấy chiếc camera gắn trên cột đèn đg tỏa ra thứ ánh sáng mập mờ trong sân vườn.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio