Cuối cùng Vú Phương đã ra mở cổng, cô chạy tuột vào trong nhà, anh ngồi trong xe mà lòng vui đến lạ, cô gái nhỏ này cũng thật đáng yêu rồi.
Mỗi lần gặp cô anh đều cảm thấy thoải mái, một cảm giác thân quen vương vấn.
Hương hoa hồng xộc vào mũi, lần nào qua đây anh cũng phải ngoái lại nhìn một chút, trời cũng đã khuya nhưng anh có thể cảm nhận được ngôi nhà phía trước chắc hẳn trồng rất nhiều hoa.
Có lẽ nên quay lại đây vào một ngày nào đó để thấy rõ hơn, tự nhiên trong lòng anh lại có ý nghĩ quay lại đây.
Hơn nữa bản thân anh cũng không còn hoài nghi hay cảm thấy ghét cô như lúc trước nữa, anh dần có thiện cảm với cô hơn, anh bắt đầu cảm nhận được cô không như những gì anh từng nghĩ.
Cô lao nhanh lên phòng, thật sự cô không còn chỗ nào để chui nữa mà.
Nhưng cô càng sợ rằng bản thân sẽ không kiềm chế được tình cảm, cô hiểu được tình cảm ấy vẫn len lỏi trong con tim cô, nhưng anh đã có người bên cạnh nên cô cố giấu đi thôi.
Nghĩ đến cảnh anh sánh bước bên Nhược Hằng lòng cô lại trĩu nặng, cô luôn thể hiện rằng bản thân không thích anh người khác nhìn vào tưởng cô còn ghét anh nhưng khi đối diện với lòng mình thì tình cảm đó chỉ mình cô mới biết.
Thoáng cái cũng đến cuối tuần, mọi người đều háo hức cho buổi dã ngoại ngày mai.
Chỉ có cô là không hứng thú ,chỉ tại cái buổi dã ngoại đó mà cô không thể đến chúc mừng Tiêu Nam được.
Mấy nhân viên nữ thì thi nhau bàn luận xem ngày mai phải mặc gì, hay mang theo những gì, cả công ty nhộn nhịp hơn ngày thường.Chỉ có cô là chán trường đến lạ lùng, mặt mũi ỉu xìu chẳng sức sống.
Và những biểu cảm khó coi đó cũng đều bị anh nhìn thấy, đúng là rất thú vị.
Buổi sáng, xe của công ty đến đón toàn bộ nhân viên, cô uể oải bước ra khỏi nhà.
Chợt đầu cô nảy ra ý nghĩ, hay là viện cớ đến muộn để khỏi phải đi nhỉ? nói dối là xe hỏng giữa đường”
Cô thong dong đi trên đường, cô lái xe với tốc độ bàn thờ km/h để đến công ty thật muộn và cái cớ của cô có thể hoàn toàn chấp nhận.
Đúng theo dự tính của cô, Chiếc xe chở nhân viên đã lắn bánh từ phút trước, cô giả bộ tiếc nuối trước mặt mấy bác bảo vệ, nhưng đời không như mơ, chiếc xe sang trọng tiến lại gần, người trong xe nói vọng ra.
-“ lên xe đi, mọi người đã xuất phát hết rồi sao cô còn đứng đây?”
-“ mé xui, sao lại gặp trúng anh ta cơ chứ?”cô lẩm nhẩm
Trợ lý Lục bước xuống mở cửa xe cho cô, cô cười gượng trong đau khổ.
Bước lên xe mà lòng hụt hẫng.
Đến nơi, mọi người vui vẻ chuẩn bị, buổi dã ngoại còn tổ chức các hoạt động, trò chơi giải trí có thưởng, ai ai cũng háo hức.
Đến đây rồi chẳng lẽ lại không tham gia, chạy , nhảy ,múa hát đủ cả, mọi người vui ra mặt.
Dù không hào hứng nhưng cô vẫn tích cực tham gia, bên này một ánh mắt luôn dõi theo cô ở phía xa.
Cô để ý không thấy Giám đốc Kiều đâu cả, vì hứa với Hạ Cúc là sẽ chụp hình anh ta cho bạn cô nhưng cuối cùng Giám đốc Kiều lại không tham gia vì đang bận kí hợp đồng quan trọng tại Mỹ.
Rất nhiều trò chơi được diễn ra, đến trò bốc thăm cặp nhóm thi xem đội nào kiếm được nhiều củi để nhóm lửa trại hơn thì sẽ được phần thưởng hấp dẫn.
Hôm nay cô bước chân trái ra đường hay sao mà bốc kiểu gì lại ghép cặp với anh, quay sang nhìn thì mặt anh vẫn tỉnh bơ, vẫn lạnh lùng nhưng thật ra Hàn Tổng đang cười thầm trong lòng.
ở đây là khu ngoại ô, cây cối nhiều nhưng phải đi một đoạn khá xa, thấy cô bê cũng chật vật nên anh phụ cô,Cả hai lượm được khá nhiều nên cùng nhau ra về, con đường mòn cũng rất nguy hiểm, không cẩn thận sẽ ngã xuống bên dưới.
Cô có hơi run, dặn lòng là không được nhìn xuống nhưng không thể không nhìn.
Tay vừa ôm củi vừa lẽo đẽo phía sau anh.
Phía trước lại có tảng đá lớn, anh nhường cô đi trước, tới lượt anh thì đất bỗng lún một mảng khiến anh trượt chân, cành củi khô khiến da tay anh xước nhẹ, anh cố bám lấy.
Nhìn xuống là bụi cây rậm rạp, ngã xuống thì chắc chắn sẽ bị thương, thấy thế cô liền vứt hết đống củi đang ôm trên tay xuống cô đưa tay kéo anh lên, Tay cô vẫn chưa khỏi hẳn, cô nén cơn đau để giúp anh bám chặt hơn.
Lực của cô vẫn không đủ mạnh nhưng vẫn cố dùng hết sức lực của bản thân để kéo anh lên.
Hàn Tổng dùng lực ở tay còn lại cố gắng trèo lên.
Thật may là có cô giúp sức, kéo được anh nhưng lực kéo khá mạnh nên không may chân cô trẹo sang một bên rồi ngã xuống mặt đất.
Cô đau điếng mặt nhăn nhó nhưng cố không khóc,
-“Hình như bị trật chân rồi, tôi đưa cô đến bệnh viện”
-“Chắc không sao đâu”
Cô cố đứng lên nhưng thật sự cô đau đến nỗi không thể tự đi được.
-“ Tôi cõng cô”
bất đắc dĩ cô phải để anh cõng, ở đây lâu cũng rất nguy hiểm trời cũng xế chiều rồi, không nhanh thì buổi tối ở đây sẽ khó mà nhìn đường, chân đau như vầy rồi cũng chẳng ngại ngần gì nữa.
Mùi hương trên người anh phả vào mũi cô, tim cô lại đập nhanh nữa rồi.
Muốn quên cũng quá khó mà....